“Sao lại như thế này?”
Tân Bảo Nga khó mà tin được lẩm nhẩm nói, tâm trạng có chút rồi bời.
Cuối cùng cô ta cũng thay quần áo cùng bước vào trong phòng phẫu thuật.
Cô ta bắt buộc phải tận mắt nhìn Tần Hoài An làm phẫu thuật cho anh Thanh Phong!
Đã có bác sĩ giúp tiêm gây mê xong hết rồi.
Lúc này Liễu Thanh Phong không hề hay biết gì mà nằm trên giường phẫu thuật, nhìn giống như là ngủ thiếp đi vậy.
Nhưng mà cho dù như vậy, lông mày của anh ta cũng chau lại, khuôn mặt đề lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
Tần Hoài An nhìn gương mặt của Liễu Thanh Phong, nghĩ tới bản thân phải làm phẫu thuật cho anh ta, trong lòng không căng thẳng là nói dồi!
Cô đối với phẫu thuật lần này không phải nắm chắc một trăm phần trăm nên bắt buộc phải nâng cao tinh thần làm việc lên mười hai phần.
Nghĩ tới đây Tần Hoài An loại bỏ hết những tạp niệm trong đầu, trong khoảnh khắc cầm lấy dao phẫu thuật, phong thái của cả con người cô đều thay đổi trở nên im lặng điềm tĩnh.
Tân Bảo Nga đứng ở bên cạnh căng thẳng nhìn vào người Tần Hoài An, có chút khó nói.
Tôn Bảo Hưng nhìn Tần Hoài An, thấp giọng nói với cô ta: “Chị An chính là như vậy, chỉ cần cầm dao phẫu thuật lên là giống như biến thành người khác vậy.”
Chị An.
Con ngươi Tân Bảo Nga không khỏi co rút lại.
Không ngờ Tôn Bảo Hưng kính trọng Tần Hoài An như vậy.
người lên.
Cô bảo Tôn Bảo Hưng giúp mình lau mồ hôi, đồng thời nhắm mắt điều chỉnh.
Toàn bộ quá trình giải phẫu, Tần Hoài An quyết đoán một cách chuyên nghiệp không giống người thường khiến Tân Bảo Nga thấy thế thì sợ đờ người, tâm trạng càng rối rắm.
Cô ta cảm thấy cô gái trước mắt này như đang tỏa sáng.
Đột nhiên cô ta hơi hiểu ra nguyên nhân anh Thanh Phong khó có thể buông tay với người này.
Tắt nhiên cô ta cũng bắt đầu hoài nghỉ bản thân có thể cướp được anh Thanh Phong thật hay không.
Tân Bảo Nga thản nhiên rủ tay xuống nhéo vào lòng bàn tay, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trong lúc giải phẫu, bầu không khí im lặng trôi qua.
Hai tiếng sau.
“Thành công rồi!”
Tần Hoài An nói ngắn gọn ba chữ, sau đó nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí toàn bộ phòng giải phẫu thoắt cái từ trạng thái hồi hộp trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Tần Hoài An buông dao mổ trong tay, nhận lấy khăn lau mặt Tôn Bảo Hưng đưa tới lau máu dính trên bao tay.
Tân Bảo Nga khó tin nhìn Tần Hoài An, ca mỗ phức tạp như vậy mà vừa nãy cô ta cũng tận mắt nhìn thầy lại có thể thật sự thành công..