Lúc này, cô ta không biết có nên vui mừng không nữa…
Có lẽ là việc nhận ra sự giỏi giang của Tần Hoài An lần nữa khiến cô ta không còn sức lực.
Thôi thì cứ vui mừng vì cả mỗ của Liễu Thanh Phong thành công vậy.
Liễu Thanh Phong vẫn chưa tỉnh lại.
Tần Hoài An quay đầu nói với Tân Bảo Nga: “Bảo Nga, hệ miễn dịch của Liễu Thanh Phong có thể sẽ sinh ra bài xích với đỉnh nội tủy.
Trong khoảng thời gian tới phải tỉ mỉ chú ý tình trạng vết thương, nếu không thì có thể sẽ thất bại trong gang tắc.”
Tân Bảo Nga chạm phải ánh mắt của Tần Hoài An, vô thức gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Chờ Tần Hoài An đi thay quần áo, cô ta mới giật mình phản ứng kịp lại Minh vừa rồi lại có thể không tự chủ được mà…
Đáy mắt Tân Bảo Nga tối sầm, sắc mặt lạnh lùng đi thay đỏ.
Tần Hoài An giúp Liễu Thanh Phong hoàn thành ca mổ, trong lòng đương nhiên rất vui, nhưng nhìn thời gian thì thấy mình đã đi hơn ba tiếng đồng hồ.
Cô không tiện ở ngoài lâu, bởi vậy nói với Tân Bảo Nga và Tôn Bảo Hưng: “Bây giờ tôi phải về rồi, Liễu Thanh Phong giao cho hai người chăm sóc.”
Vội vàng chào hỏi xong, Tần Hoài An rời khỏi phòng bệnh.
Tôn Bảo Hưng vốn còn muốn nhờ cô chỉ dạy thêm, kết quả là chỉ có thể nhìn bóng hình cô nhanh chóng biến mắt mà thở dài.
Anh ta quay đầu thấy vẻ mặt tối tăm của Tân Bảo Nga, cô ta như có vẻ lo lắng.
Anh ta nói: “Bảo Nga, cô không cần lo lắng.
Có chị An ra tay, nếu như chị ấy đã nói ca mổ thành công rồi thì kế tiếp cô chỉ cần theo lời cô ấy nói mà chăm sóc thật tốt cho anh ấy thì sẽ không có vấn đề gì to tát.”
Ai ngờ Tân Bảo Nga nghe nói như thế cũng chỉ miễn cưỡng nhếch môi: “Tôi biết rồi.”
Tôn Bảo Hưng ngẫm nghĩ, cũng nói: “Vậy tôi cũng về trước.”
Bây giờ Tân Bảo Nga không có tâm trạng chào hỏi anh ta, chỉ nói: “Ừ, hôm nay phải cám ơn anh rồi.”
“Không, đều là công lao của chị An.” Tôn Bảo Hưng nói một câu rồi dường như nhận ra trạng thái Tân Bảo Nga hơi khác thường, trong lòng anh ta nghỉ ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chờ Tần Hoài An và Tôn Bảo Hưng lần lượt rời khỏi, sắc mặt Tân Bảo Nga mới hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, tâm trạng rối bời.
Cho đến khi sau lưng truyền đến giọng nói, cô ta bỗng lấy lại tinh thần, quay người nhìn Liễu Thanh Phong vừa tỉnh lại, khuôn mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: “Anh Thanh Phong, anh tỉnh lại rồi.”
“Ca mổ sao rồi?” Liễu Thanh Phong hỏi.
Tân Bảo Nga ngây người: “Ca mỗ rất thành công!”
Nghe thấy kết quả này, mặt Liễu Thanh Phong lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, thì thầm nói: “Thật tốt quá…”
Tay anh ta có thể hồi phục, sau này anh ta vẫn có thể trở lại bên cạnh chiến hữu rồi.
Liễu Thanh Phong nhanh chóng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cảm kích nhìn Tân Bảo Nga, nói: “Cảm ơn em, càng cảm ơn bạn học của em, còn có người bạn mà cậu ấy mời đến giúp nữa.
Chờ anh xuất viện, anh nhất định sẽ mời bọn họ một bữa.”
Nghe vậy, vẻ kỳ lạ trong mắt Tân Bảo Nga thoáng lóe lên.
Cô ta nắm chặt tay lại, vẻ mặt ung dung nói: “Anh Thanh Phong, ca mỗ của anh là Tôn Bảo Hưng giúp anh thực hiện.
Người bạn kia bận quá, không có thời gian tới đây.”
“Vậy sao? Vậy sau khi anh xuất viện sẽ cám ơn cậu ấy.”
“Cũng không biết khi đó anh ấy đã đi nước ngoài chưa, em sẽ thay anh truyền đạt tắm lòng của anh.
Vừa nãy lúc anh ấy rời đi từng dặn anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đỉnh nội tủy bên trong cánh tay anh phải đặc biệt chú ý phản ứng đào thải của cơ thể.”
Tân Bảo Nga nói ra những lời này, mặt không đổi sắc.