Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Tần Hoài An quay về biệt thự.
Có điều vừa xuống xe, cô đã nhận ra điểm khác thường.
Hai ngày này, bên ngoài biệt thự trước mắt có ít nhất hơn mười vệ sĩ chia thành hai bên, canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng lúc này trước cửa lại chỉ có hai người đứng, hơn nữa vẻ mặt còn gấp gáp.
Trong bốn vệ sĩ hộ tống bên người Tần Hoài An, có một người là đội trưởng đội vệ sĩ.
Cô lập tức tiến lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ có hai người bọn anh thôi sao?”
Vệ sĩ gác cửa trả lời: “Vừa rồi chúng tôi bị tập kích, có anh em bị thương, còn có anh em đi truy bắt rồi.
Cậu Chử và trợ lý Vệ không có ở đây.
Chúng tôi đã báo cáo tình hình, sẽ phái người đến đây trợ giúp “
Tập kích sao?
Sắc mặt Tần Hoài An đột nhiên thay đổi.
“Thiên Nam đâu?” Cô hồi hộp hỏi.
“Cậu chủ nhỏ không bị thương, đang ở trong phòng trên lầu.”
Nghe vậy, tuy Tần Hoài An yên tâm nhưng vẫn bước nhanh vào biệt thự.
Vẫn có thể nhận ra dâu vết đánh nhau trong sân và đại sảnh.
Cô cắn môi nhanh chóng lên lầu.
.
Đọc truyện tại * TRUмtг цуen.
ог g *
Đẩy cửa phòng ra, lọt vào trong tầm mắt là mảnh kính vỡ đầy dưới đất, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành từng vệt lắp lánh.
Là mảnh thủy tinh từ cửa số.
Về phần chúng bị cái gì đập nát, Tần Hoài An không biết, cũng không rảnh suy nghĩ.
Vừa vào cửa, ánh mắt cô gấp rút dán chặt lên thằng bé đang run rẩy nắp ở đầu giường.
Cả người thằng bé cuộn tròn lại, không ngừng run rầy.
Tống Mai canh giữ bên cạnh có an ủi thế nào cũng không được.
Thấy Tần Hoài An vào, trước tiên bà ta sửng sốt rồi sau đó nhanh chóng tiến lên.
Cũng vẫn chưa hoàn hồn từ vụ tập kích vừa rồi, bà ta nói trong vẻ sợ hãi đến mắt vía: “Cô An, có… có người cầm súng, phá cửa sổ… cậu chủ nhỏ bị dọa.”
Nói xong, vẻ mặt bà ta sầu khổ nhìn về phía đứa trẻ trên giường.
Trong lòng Tần Hoài An u ám, cô gật đầu.
Sau đó cô bước nhanh về phía trước, kéo con trai vào trong lòng: “Cục cưng đừng sợ, mẹ đã về rồi đây.”
Thiên Nam cảm nhận được hơi thở của Tần Hoài An lập tức ngẩng đầu nhìn cô, hai con mắt như nai con bị hoảng còn sót lại chút sợ sệt.
Thấy con bị sợ hãi đến vậy, trong lòng Tần Hoài An cực kỳ khó chịu, không khỏi ôm con chặt hơn, giọng cũng càng dịu dàng: “Người xấu đi rồi, không sao, không sao…”
Nghĩ đến lúc Thiên Nam gặp chuyện không may mà mình không ở bên cạnh, trong lòng cô cũng không khỏi nghĩ mà sợ hãi.
Nếu Thiên Nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cả đời này cô nhát định không thể tha thứ cho mình.
Tần Hoài An nhìn Tống Mai đứng một bên: “Chị Tống, phiền chị xuống dưới lầu giúp tôi pha một ly sữa nóng.”.