Nói xong, Vệ Nam không quan tâm phản ứng của Hàn Lệ Thu mà quay người rời đi.
Chỉ là trước khi đi, liếc nhìn Vương Thanh Hà một cái.
Hàn Lệ Thu nhìn chằm chằm Vệ Nam đang rời đi, nhớ lại những gì Chử Chấn Phong đưa cậu ta mang đến.
Cô ta đột nhiên phát điên lên, xé đống giấy tờ trong tay ra thành từng mảnh, ném lên không trung.
Căn phòng đầy những mảnh giấy vụn, đôi mắt cô ta ảm đạm u ám, ẩn chứa một tia máu điên cuồng.
“Tập đoàn Chử thị, ha ha, cứ chờ đấy…”
Vệ Nam ra khỏi tập đoàn, lên xe rời đi.
Hàn Lệ Thu trở thành người nắm giữ quyền lực thực sự của nhà họ Hàn, hơn nữa Hàn Âu Dương cũng bị cô ta khống chế, không đơn giản chỉ là em gái của Hàn Lệ Hoan.
Vừa rồi đã nói nhiều lời tàn nhẫn như vậy, cậu ta gấp gáp chạy đi, sợ lỡ như cô ta sai người đến trả thù.
Sau khi xác nhận không có ai ở phía sau, Vệ Nam thở phào nhẹ nhõm bắm một dãy só.
“Lần trước yêu cầu các người kiểm tra và giám sát mọi thứ, có phát hiện gì không? Gì cơ… được, biết rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời của thuộc hạ, vẻ mặt Vệ Nam thay đổi nhanh chóng, một lúc lâu sau cậu ta mới bình tĩnh lại.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Vương Thanh Hà cùng Hàn Lệ Thu trong phòng họp, cậu ta vẫn phải nhanh chóng báo cáo phát hiện này cho Chử Chấn Phong.
Trong biệt thự.
Tần Hoài An nấu cháo, định gọi Thiên Nam dậy.
Không ngờ tới, cậu bé đã thức dậy trên giường của Chử Chấn Phong, nhưng không chịu rời đi.
“Mẹ ơi, cái giường này vừa to vừa thoải mái, con rất thích.”
Chử Chấn Phong ngồi ở cạnh giường nhếch miệng, cười một cái, nói: “Nếu như con thích, sau này hãy ngủ ở đây.”
Anh nhìn Tần Hoài An một cái đầy ẩn ý, ánh mắt sâu xa, trầm giọng nói: “Mẹ con cũng ngủ ở đây.”
Tần Hoài An nhìn anh chằm chằm.
Người đàn ông này, mới ôm con ngủ có một lúc mà cái gì cũng dám nói?
Không biết xấu hỗ mà.
Tần Hoài An ném cho anh một cái nhìn lạnh lùng, bỏ qua ánh mắt rừng lửa của anh, nhắc Thiên Nam dậy khỏi giường.
“Bé cưng, đây là giường của người khác, không phải của chúng ta, biết chưa?”
Thiên Nam chớp chớp mắt, tham lam liếc nhìn giường lớn mềm mại ở phía sau, rối rít nói: “Nhưng thật rất thoải mái, ngủ một giấc thật ngon.”
Thiên Nam nhanh chóng lắc lư cái đầu nhỏ như chiếc chuông nhỏ: “Con thích mùi của mẹ!”
“Vậy thì tốt.
Mẹ không thể ngủ trên giường này, vì vậy con cũng không thể ngủ ở đây.”
Nói xong, Tần Hoài An ôm Thiên Nam đi ra ngoài.
Chử Chấn Phong nhếch môi, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa.
Tần Hoài An ăn chút cháo với con rồi đưa cậu bé trở về căn phòng nhỏ của họ.
Các cửa số cũ đều đã được thay bằng cửa số mới, sạch sẽ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tần Hoài An thật sự không thể coi như không có chuyện gì.
Biệt thự này là nhà riêng của Chử Chấn Phong mà những người đó lại tới đây và tắn công một cách điên cuồng?
Điều này khiến cô nhận thức sâu sắc rằng ở với Chử Chấn Phong sớm muộn gì cũng có thể xảy ra chuyện.
Không phải cô mà là Tần Thiên Nam và cũng có thể là hai mẹ con họ….