Vẻ mặt anh căng thẳng, lập tức tiến lên: “Mẹ!”
Vệ Nam đứng bên cạnh nhíu mày.
Không nói tới anh Chử, bây giờ đến cả cậu ta cũng cảm thấy nhức đầu.
Bà Chử bệnh nặng, tính mạng nguy kịch, mẹ con Tần Hoài An lại mắt tích, phải làm sao mới được đây?
Cậu ta hướng ánh mắt về phía người đàn ông thân hình thẳng tắp ở bên giường bệnh, chờ đợi anh phân phó.
Chỉ thấy Chử Chấn Phong hít sâu một hơi, dường như hơi thở lạnh lẽo ở khắp người chậm rãi hội tụ lại.
Anh bình tĩnh lại, trong sự vững vàng lộ ra sự thâm trầm khiến người khác không có cách nào suy đoán.
“Phẫu thuật ngay!” Lời nói ngắn gọn và mạnh mẽ phát ra từ đôi môi mỏng của anh.
Lời nói vừa dứt, Vệ Nam đã lấy lại tinh thần, ngay lập tức để các bác sĩ đưa bà Chử vào phòng mỗ.
Không sai, tính mạng của bà Chử le lói, tất nhiên cứu bà là điều quan trọng nhất!
Tân Bảo Nga đi theo vào phòng phẫu thuật, Vệ Nam cũng đang cùng nhau chuẩn bị ra ngoài, nhưng nhìn thấy Chử Chấn Phong vẫn đứng trong phòng, không có dấu hiệu động đậy.
Vệ Nam không khỏi hoài nghi, sau khi dặn đi dặn lại bác sĩ nhanh chóng thực hiện ca phẫu thuật cho bà Chử càng sớm càng tốt, anh nhanh chóng quay trở lại phòng: “Chử Chấn Phong, anh đây là..”
“Họ vẫn chưa ra khỏi phòng này, sao có thể rời đi?” Chử Chân Phong trầm giọng nói những lời này, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đôi chân dài của anh sải bước tới bệ cửa sổ.
Anh đứng đón gió lạnh ngoài cửa sổ không đến một phút đồng hồ, sau khi nhìn thấy tình hình xung quanh, anh đột nhiên nắm chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh.
Anh nghiến răng, lạnh giọng nói: “Cô ấy tự mình rời đi!”
Vệ Nam không khỏi kinh ngạc: “Tại sao cô Tần…”
Thấy ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Chử Chấn Phong, Vệ Nam theo bản năng ngậm miệng lại.
Lúc này vẻ mặt Chử Chấn Phong lạnh lùng đi ra phía ngoài phòng bệnh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến: “Vệ Nam, bắt mẹ con bọn họ trở về!”
Giọng điệu kiên quyết không gì lay chuyển được khiến Vệ Nam run rấy.
“Rõ”
Vệ Nam lớn tiếng trả lời, bóng dáng Chử Chấn Phong ở cửa nhanh chóng biến mắt.
Cậu ta cũng lập tức đi ra ngoài, không dám chậm trễ.
Một bên gọi điện thoại sắp xếp cho người đi tìm tung tích của mẹ con Tần Hoài An.
Tần Hoài An tìm một cánh cửa nhỏ trong bãi đỗ xe của bệnh viện, dắt theo Thiên Nam rời đi.
“Mami, chúng ta cứ thế mà đi, chú Chử có phải sẽ rất buồn không?” Thiên Nam nằm trong lồng ngực của Tần Hoài An, hỏi.
“Không đâu.”
Tần Hoài An trả lời câu hỏi của cậu nhóc, lại nói thêm một câu: “Chú ấy sẽ chỉ rất tức giận thôi.”
Thiên Nam le lưỡi: “Được rồi, dáng vẻ giận dữ của chú ấy đáng sợ như vậy, chúng ta không thể để bị phát hiện được.”
“Ừm, nói rất đúng!” Tần Hoài An cong khóe môi lên cười, ngồi trong xe taxi tiện tay đưa tay chắn lại.
.
Truyện Khác
“Đi đâu?” Tài xế cũng không quay đầu lại hỏi.
Tân Hoài An nói ra địa chỉ: “Bến tàu!”.