Cô mở di động ra, xác nhận vé tàu đã đặt trước đó.
Sợ bị phát hiện cô còn không dám dùng thân phận của mình để đặt vé, là nhờ Ôn Nhã Ly giúp đặt trước.
Xe nỗ máy chạy, Tần Hoài An ôm Thiên Nam ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy mình dần dần cách xa bệnh viện Khang, cuối cùng cũng khẽ thở phào.
Kế hoạch trốn chạy thuận lợi hơn so với dự tính ban đầu của cô.
.
Google ngay trang _ TR UMtruyen.оr g _
Vốn dĩ là cô định bỏ thuốc vào trong canh của Chử Chấn Phong để anh bị đau bụng, giả vờ bị phát bệnh rồi sau đó đưa tới bệnh viện.
Cô cũng sẽ dắt Thiên Nam theo cùng, sau đó nhân cơ hội mà trốn thoát.
Chỉ là không ngờ bà Chử lại xảy ra chuyện trước.
Hiện tại tập đoàn Chử Thị bị bủa vây bởi nguy cơ, Chử Chấn Phong lại phải lo cho an nguy của mẹ mình, trong một khoảng thời gian ngắn nhất định không còn dư sức lực mà bắt cô và Thiên Nam.
Trong những ngày qua, người đàn ông đó và Thiên Nam đã từ từ thân mật, hết lần này tới lần khác giật dây bảo Thiên Nam gọi anh là bố, đây còn không phải là muốn cướp Thiên Nam đi hay sao?
Cô chính là sẽ không để cho anh toại nguyện.
Cũng may, hiện tại cô đã dắt Thiên Nam theo, trốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Chử Chấn Phong rồi.
Tần Hoài An khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cũng dáy lên phiền não.
Kế hoạch của cô là rời khỏi Hải Lam, trở lại nước ngoài.
Thế nhưng nếu cứ như vậy, cô cũng không còn cách nào nói lời tạm biệt với đám người Trương Nhược Phi, lần sau gặp lại không biết là lúc nào nữa…
Tần Hoài An nghĩ ngợi, mãi cho tới lúc bị âm thanh của Thiên Nam kéo trở về thực tại.
Thiên Nam nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghi ngờ nghiêng đầu hỏi lại mẹ: “Mami, chúng ta là tới bến tàu à?”
“Đúng vậy.” Tần Hoài An trả lời theo bản năng, men theo ánh mắt của cậu bé mà nhìn ra phía ngoài, lại thoáng cau mày.
Đường này… Có hơi sai.
“Anh tài xế, có phải anh chạy sai đường rồi không?” Tần Hoài An hỏi tới người tài xế.
“Cô hai, tôi là tài xế taxi ở Hải Lam đã bảy tám năm rồi, không thể chạy lộn đường đâu.
Hôm nay đường lớn bị kẹt dữ lắm, tôi chở hai người tới con đường khác, yên tâm, giá cả vẫn như vậy, nhất định không làm tiền thêm đâu.”
“Anh ở Hải Lam bảy tám năm thật sao? Sao tôi lại nghe giọng địa phương của anh không giống gì hết vậy.”
Giọng của Tần Hoài An hơi lạnh, một bàn tay lặng lẽ đút vào trong túi xách.
“Dừng xe lại, cho chúng tôi xuống ở ven đường.” Cô nói.
Tài xế không lên tiếng, tiếp tục chạy xe về phía trước.
Tần Hoài An cuối cùng cũng đổi sắc mặt, vồ thẳng tới phía của anh ta.
“Tôi bảo anh dừng xe, có nghe hay không?” Cô lạnh giọng nói, mũi nhọn của cây kim bạc giữa ngón tay thoáng hiện ra.
Tài xế đột nhiên sợ xanh mặt: “Mẹ kiếp, cô làm cái gì vậy? Nhanh chóng ngùi trở lại cho ông đây.”
“Dừng xe!” Tần Hoài An cảnh cáo lần nữa, kim bạc đã kề sát cổ anh ta..