“Cô vừa rồi nói, cô gặp kẻ muốn hãm hại cô?” Tân Thịnh hỏi.
Tần Hoài An gật đầu.
Tân Thịnh thầy vậy đầu óc có chút đăm chiêu, nói: “Lên xe đi, chuyện này cô từ từ kể cho tôi nghe xem.”
Không hiểu vì sao trên người ông ta có một loại khí chất uy nghiêm rõ rệt.
Rõ ràng khi nói chuyện ông ta cư xử rất bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta không thể từ chối.
Trong lúc chờ Tần Hoài An suy nghĩ, ông ta đã dắt Tần Thiên Nam ngồi kế bên mình.
Càng đến gần càng cảm giác được sự uy nghiêm không thể đùa giỡn của người đàn ông trung niên này, làm cho người ta không khỏi lo lắng.
Tần Thiên Nam không nhận ra điều đó, nhưng nhìn Tân Thịnh vô cùng tò mò.
Cậu bé như đột nhiên phái hiện ra cái gì hay ho, vươn đôi tay bé nhỏ của mình nắm lấy tay áo của Tân Thịnh.
“Tần Thiên Nam!” Tần Hoài An thầy thế trong lòng bắt ngờ căng thẳng, chỉ muốn lập tức đem đứa trẻ quậy phá này về.
“Không sao.” Tân Thịnh thản nhiên nói, hứng thú nhìn Tần Thiên Nam, hỏi: “Đây là con trai của Chử Chấn Phong?”.
truyện kiếm hiệp hay
Tần Hoài An nhéo nhéo lòng bàn tay, “ừm” một tiếng.
Tân Thịnh hiểu ra, tùy ý cho Tần Thiên Nam đùa giõn tay áo, sau đó cậu bé vô cùng tự nhiên mở cúc tay áo của ông.
“Ông ơi, hoa văn trên này là gì vậy?”
Tài xế vừa trở lại chỗ của mình, trong gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền thay đổi, theo phản xạ thì mở miệng.
Thấy Tần Thịnh trên mặt không chút tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích sự hiếu kì cho đứa bé: “Đây là hoa văn chỉ có quân nhân mới có thể dùng, cái của ông chính là cánh của một con đại bàng đang bay.
Tần Hoài An cũng theo bản năng nhìn thoáng qua, đối với ông Tân này có thể đoán ra được chút ít.
Tân Thịnh nhìn thấy đứa bé kia có hứng thú với huy chương trên ống tay áo mình nên mặc cho nó cầm trên tay chơi.
Ông ta nhìn về phía Tần Hoài An hỏi: “Vừa rồi cô nói bọn cô gặp người xấu, cô có biết là ai không?”
“Chắc là người nhà họ Hàn.”
“Tại sao bọn họ lại nhắm vào mẹ con cô?”
Tần Hoài An nhìn và lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ… là để đối phó với Chử Chấn Phong?”
Đang nói thì liếc nhìn hướng về Thiên Nam một cái.
Tân Thịnh cũng nhìn theo ánh mắt của cô và liếc nhìn đứa trẻ, trên khuôn mặt hiện lên một chút ớn lạnh.
Chỉ nghe ông ta chậm rãi nói: “Nhà họ Hàn này thật là hung hăng kiêu ngạo.”
Nói xong thì hỏi: “Mọi người đi bệnh viện Phúc Khang à? Đúng lúc tôi đi thăm bà Chử, tôi có thể đưa mọi người đến đó.”
Tần Hoài An nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng xua tay nói: “Chú Tân, không cần không cần, chúng tôi mới từ bệnh viện ra.”
Phản ứng của cô khiến cho Tân Thịnh có chút kỳ quái.
Ánh mắt sắc bén của ông ta lướt qua gương mặt lo lắng của cô, nói: “Có chuyện gì vậy, cứ nói đừng ngại.”.