Đồng thời lúc này.
Vệ Nam ngay lập tức triệu tập cấp dưới, đi cùng với Chử Chấn Phong nhanh chóng đến bến tàu.
Một đoàn xe gồm sáu chiếc xe toàn màu đen đi theo sau chiếc Maybach dẫn đầu, phóng nhanh như một cơn cuồng phong màu đen, khí thế hùng hồn, không khỏi thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Anh Chử, anh thật sự chắc chắn cô Tần và cậu chủ nhỏ đang ở bến tàu không?” trên đường, Vệ Nam nhịn không được mà xác nhận.
Cuộc phản công của tập đoàn Chử Thị vừa mới bắt đầu, Nhà họ Hàn đã có động thái lớn như vậy, lỡ như là cái bẫy thì sao?
“Không biết.”
Chử Chấn Phong mím chặt môi mỏng, trên mặt vô cảm nhàn nhạt thốt ra một câu.
Thực ra anh cũng không xác định, chỉ là nhận được tin, việc đầu tiên anh nghĩ đến chính là người phụ nữ nhân lúc hỗn loạn mà bỏ đi thì cảm giống như chuyện cô sẽ làm..
Chử Chấn Phong bây giờ không nghĩ nhiều tới như vậy, mẹ con Tần Hoài An đã đi bao lâu rồi? Chắc cũng đã gần một tuần rồi.
Lại tiếp tục không tìm được ai, anh lại muốn phát điên rồi.
Vệ Nam có hơi bắt lực, nhưng anh có thể hiểu được tâm tình của cậu Chử.
Nghĩ đến lần trước mẹ con Tần Hoài An mắt liên lạc, cậu Chử gần như phát điên nên cậu ta không còn chất vấn anh nữa, gật đầu nói: “Thôi, dù sao thì đến nơi cũng biết rồi.”
Cả hai người đều hạ quyết tâm và đến hiện trường để xác nhận.
Tuy nhiên, vào lúc này, chuông điện thoại di động của Chử Chấn Phong vang lên.
Đó là Hàn Âu Dương.
Chử Chấn Phong cau mày nhìn màn hình, cuối cùng sốt ruột cầm lên.
“Hàn Âu Dương, anh tới tìm tôi vào lúc này.
Chẳng lẽ Hàn Lệ Thu có chuyện muốn anh truyền đạt.
Anh trở thành con chó để người khác sai khiến từ khi nào vậy?”
“Haha.” Hàn Lệ Thu cười thấp giọng, trong tiếng cười có chút bắt lực.
Tuy nhiên, cảm xúc này nhanh chóng bị anh ta che dấu, anh ta nói không rõ ràng: “Chử Chấn Phong, tôi quả nhiên có một tin tức muốn nói với anh, và nó có liên quan đến mẹ con Tần Hoài An.”
“Tần Hoài An?” Chử Chấn Phong sắc mặt tối sầm lại khi nghe cái tên này, âm thầm nháy mắt nhìn Vệ Nam ở bên cạnh.
Vệ Nam gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra liên lạc với ai đó.
Chử Chấn Phong tiếp tục nói chuyện điện thoại với Hàn Âu Dương, anh hỏi: “Cô sao rồi?”
“Mẹ con Tần Hoài An ở trong tay tôi.
Anh muốn gặp bọn họ thì đến chỗ tôi nói.”
“Họ ở chỗ của anh?” Chử Chấn Phong cau mày nhìn Vệ Nam lần nữa..