Tên cầm đầu trừng hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Hoài An, thẳng thắn thừa nhận: “Cô nói đúng rồi đó, chính là chúng tôi.”
Vừa nói, anh ta vừa đi về phía Tần Hoài An, siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.
“Lần trước người phụ nữ đó không dám dùng súng, nhất định đòi đẩy cô xuống vách núi, không ngờ mẹ con cô mạng lớn không chết.
Lần này … cô sẽ không gặp may mắn như vậy nữa.
“
Người đàn ông cầm đầu dừng lại trước mặt Tần Hoài An, dùng ánh mắt đầy sát khí lạnh lùng nhìn cô, khẽ nói: “Bởi vì – tôi sẽ dùng tay bóp gãy cổ cô.”
Tần Hoài An ngẩng đầu nhìn hắn, nếu nói không sợ chính là nói láo.
Tim cô đập nhanh vô cùng, nhưng khuôn mặt chỉ có thể duy trì sự bình tĩnh, đồng thời, bàn tay giấu sau lưng cũng siết chặt vũ khí duy nhất của cô.
Cô nhếch khóe môi cười nói: “Anh muốn giết tôi liền bây giờ sao? Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm ở dưới đó, các anh có thực sự dám kiêu ngạo vậy không?”
Nói xong, cô chỉ cho hắn ta đám đông ở dưới thuyền.
Tên cằm đầu cũng nhìn về phía đám người, khẽ nhíu mày, sau đó nhắc nhở Tần Hoài An: “Đương nhiên chúng tôi sẽ không xử lí cô ở đây.
Nếu cô không muốn lát nữa phải chịu khổ thì hay ngoan ngoãn phối hợp đi.”
Nói xong liền vươn tay túm lấy Tần Hoài An.
Bởi vì vừa rồi Tần Hoài An rất ngoan ngoãn, không ai nghĩ rằng cô sẽ đánh phủ đầu.
Trước khi bàn tay của người đàn ông chạm vào cô, một cây kim bạc nhấp lóe lạnh lẽo đâm vào cổ anh ta một cách mạnh bạo.
Anh ta kinh ngạc nhìn Tần Hoài An, sau đó cả người cứng ngắc ngã ra sau.
“Đại cai”
Khi ba tên sát nhân kia nhìn thấy điều này, họ vô cùng kinh ngạc và nghiền răng căm thù nhìnTần Hoài An.
“Con đàn bà hôi thối, dám giở trò thâm hiểm!”
Nói xong, cả ba cùng nhau lao về phía Tần Hoài An.
Đương nhiên Tần Hoài An không phải là đối thủ của ba người, trong tay cô chỉ có hai cây kim bạc, trong lúc hoảng sợ né tránh, một cây đã bị dính vào cánh tay của một người.
Cây còn lại trực tiếp bị giật đi.
“Người phụ nữ này muốn lấy thứ đồ chơi này để đối phó với chúng ta sao!”
Người đàn ông hét lên, khinh thường ném cây kim xuống đắt, và nhanh chóng bước chân đến chặn đường Tần Hoài An.
Ba người bọn họ vây quanh Tần Hoài An, không để cho cô dù chỉ một đường lui.
Vào lúc bọn họ vừa định bắt lấy Tần Hoài An, một bóng dáng đã lao lên tàu như một cơn gió và đá một trong số bọn họ một cái.
“Ai dám động Tần Hoài An!”
Liễu Thanh Phong xông đến và hét lên, đứng chắn bảo vệ trước mặt Tần Hoài An.
Nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Tần Hoài An sững sờ, sau đó, ánh mắt chú ý vào cánh tay treo trước ngực của anh ta, vẻ mặt phức tạp, “Liễu Thanh Phong, anh…”
“May mắn thay, vẫn còn kịp.”
Liễu Thanh Phong quay đầu nhìn Tần Hoài An với vẻ nhẹ nhõm..