Có lẽ nào cô ấy đã …
Chử Chấn Phong không chấp nhận kết quả này, anh không tin rằng người phụ nữ đó sẽ xảy ra chuyện.
Lần trước cô ấy bình an vô sự quay lại, chắc chắn lần này cô ấy cũng sẽ sống sót qua đại nạn.
Hẳn là cô ấy … vẫn đang ở đâu đó, đợi anh đến tìm cô!
Chử Chấn Phong hít một hơi thật sâu, trong phút chốc thu lại tầm mắt, lạnh lùng nói: “Tiếp tục tìm kiếm đi!
Dù phải tìm kiếm trong bán kính mười mét dưới đáy biển, cũng phải tìm cho ra Tần Hoài An!”
Giọng nói vừa dứt, anh bước xuống cầu thang.
Khi đi qua cabin, bước chân của anh đột ngột dừng lại.
Một sự nghỉ ngờ lóe lên trong mắt Chử Chấn Phong.
Vệ Nam không hiểu đang định mở miệng hỏi, nhưng Chử Chấn Phong đã giơ một cánh tay lên ngăn cản.
“Nghe.”
Đôi môi mỏng của Chử Chấn Phong thốt ra một Chử, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng lại ở tắm thảm dưới chân.
Anh nheo mắt, sau đó vén tắm thảm xuống, lộ ra một cánh cửa kho.
“Đây là …” Vệ Nam có hơi kích động, cũng có hơi căng thẳng.
Chử Chấn Phong mở cửa kho hàng không chút do dự.
Khi nhìn thấy Thiên Nam đang trốn trong nhà kho nhỏ âm u, anh sửng sốt, cả người anh như nhữn ra.
Sau cơn sợ hãi ngắn ngủi của Thiên Nam, sau khi nhìn rõ người mở cửa kho là Chử Chấn Phong, đôi mắt ẩm ướt của cậu bé lại bật khóc, giọng nói khàn khàn không kìm được tiếng khóc: “Chú Chử, mẹ, mẹ, “Cậu chủ nhỏ tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cô Tần thật sự đã “
Khi Vệ Nam buột miệng, anh ta chợt nhận ra điều gì đó, lập tức ngậm miệng lại.
Nghiên đầu nhìn, hóa ra cậu chủ nhỏ nhà mình sầm mặt lại, sát khi vô cùng ghê rợn.
Chử Chấn Phong liếc nhìn Vệ Nam cảnh cáo, khom người xuống dưới ôm Thiên Nam lên.
“Mẹ đặt con ở đây, để một mình đối phó với những kẻ xấu, hức hức hức …” Thiên Nam nằm trong vòng tay anh khóc thút thít.
Tâm tạng của Chử Chấn Phong ảm đạm, mím môi, cứng rắn buông lỏng hai bàn tay, vỗ vỗ sau lưng đứa trẻ.
Giọng điệu cam đoan hứa hẹn: “Con trai à, đừng khóc, bố con chắc chắn sẽ đem mẹ bình an vô sự trở về!”
Thiên Nam chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn Chử Chấn Phong, một lúc lâu sau mới thút thít hét lên: “Bó…”
Câu lạc bộ Hàn Thị.
Sau khi Hàn Âu Dương gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong, liền ung dung đợi anh đến.
“Giám đốc Hàn, đã lâu như vậy rồi, Chử Chấn Phong thật sự có tới không?” Thuộc hạ bên cạnh hỏi.
Hàn Âu Dương cúi đầu nhìn thời gian, có chút không kiên nhẫn.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên ngoài không hề có động tĩnh gì, cậu đi xem thử đi.”
“Vâng.”
Các thuộc hạ tản ra, Hàn Âu Dương tiếp tục chờ..