“Không sao đâu, mẹ sẽ nói rõ ràng với anh ấy.” Tần Hoài An an ủi xoa đầu con trai mình, cảm thấy buồn bã.
Với tính cách của người đàn ông đó, liệu anh có thực sự chịu lắng nghe lời cô nói không?
Hơn nữa, anh lấy đâu ra niềm tin cho rằng cô chắc Chấn sẽ đồng ý lấy anh?
Quả là kiêu căng ngạo mạn!
Mặc dù Thiên Nam đã chấp nhận sự ra đi của Tần Hoài An, nhưng cô có thể nhìn ra con mình không hề muốn vậy, chỉ là thằng bé nghĩ cho cô mà thôi.
Tần Hoài An chôn chặt sự cảm động này, thầm hạ quyết tâm sau này dù có xa cách Thiên Nam thì cô cũng sẽ không quên thân phận người mẹ của mình.
Cô sẽ cố gắng dành sự quan tâm và bảo vệ cho con mình nhiều nhất có thẻ!
Đêm trăng mờ ảo.
Trên chiếc giường ấm áp, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau say giấc nồng.
Ngày hôm sau.
Không khí Tết Trung thu tràn ngập khắp nhà họ Chử.
Từ trước cổng đến vườn hoa, từ đại sảnh đến mỗi một hành lang đều được quét dọn tươm tất và bày biện những món đồ trang trí mang ý nghĩa tốt đẹp.
Theo như chú Minh nói thì những món đồ này đều do bà cụ Chử đặc biệt chuẩn bị.
Dẫu gì thì những người cao tuổi lại càng coi trọng những ngày lễ truyền thống như thế này hơn.
Môi trường xung quanh cũng khiến cho Tần Hoài An lần đầu tiên cảm nhận được một bầu không khí hoành tráng khác thường.
Nhưng nghĩ đến những gì ngày hôm qua Thiên Nam đã nói… Chử Chấn Phong hôm nay sẽ cầu hôn cô.
Trong lòng cô lại bất chọt lo lắng.
Trước đây cô nghĩ rằng nếu giao Thiên Nam cho Chử Chấn Phong thì cô và anh sẽ không còn dính líu gì nữa.
Nhưng không ngờ anh bí mật lên kế hoạch “cầu hôn”.
Xem ra có vẻ như anh đang thực sự muốn cưới cô.
Nếu biết cô ra đi, người đàn ông sẽ đồng ý chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Hoài An lập tức lấy di động ra và lướt đến số điện thoại Chử Chấn Phong.
Nhân lúc anh còn chưa cầu hôn, cô phải nói cho anh hiểu trước.
Cô hít thật sâu, lấy hết can đảm và gọi cho anh.
Hôm nay Chử Chấn Phong vẫn chưa xuất hiện, không biết anh có bận gì hay không.
Tần Hoài An gọi nhưng phải một lúc sau đầu dây bên kia mới có người nhắc máy.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói đầy từ tính của Chử Chấn Phong bèn vang lên: “Sao hôm nay cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi vậy?”
“Chử Chấn Phong.” Tần Hoài An khẽ tằng hắng và gọi tên anh.
Anh đáp lại và im lặng chờ đợi để nghe cô nói.
*…” Tần Hoài An không biết nên nói tiếp thế nào.
Anh phải biểu hiện gì đó thì cô mới có thể từ chối được.
Nhưng cho đến bây giờ Chử Chấn Phong vẫn chưa cầu hôn cô….