Vô Hoa Quả

Thôi Ân Trạch tỉnh lại, cảm thấy đầu rất nặng, đau như búa bổ. Hắn chỉ nhớ lúc trước đang ngủ trên cây thì vô tình phát hiện một mỹ nhân, sau đó xuất hiện thanh lam hai đại hộ vệ. . . . . . Sau đó, sau đó thế nào? Úc, hai mắt của mình không thấy gì cả . . . . . . Nghĩ vậy, Thôi Ân Trạch đầu đau như muốn nứt ra, não bên trong như nổ tung tựa pháo hoa, toàn thân mềm nhũn không có một chút khí lực. Cảm giác ê ẩm bao trùm dưới thân, nhưng quan trọng nhất là mắt hắn không thấy gì cả, dường như là bị kim châm đâm vào.

Không phải dường như, hắn nhớ là trước lúc ngất xỉu đúng là có bị vài cây ngân châm đâm vào người. . . . . Trừ đôi mắt ra, các bộ phận khác cũng không có gì khác thường, xem ra hai tên hỗn đản thanh lam kia không lừa mình. Từ khi hắn theo sư phụ học võ thì chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như vậy, cảm giác khuất nhục giống lúc hắn bị tra tấn khi còn nhỏ. Thôi Ân Trạch cứ miên man suy nghĩ như vậy bỗng phát hiện mắt mình bị một tấm khăn ướt ướt nhưng ấm áp bao phủ mới nhớ ra vấn đề quan trọng phải quan tâm —- hắn đang ở đâu?

“Tại sao ta lại ở chỗ này, ngươi là ai?” Hai tên thanh lam thị vệ kia chắc hẳn không tốt tới mức tìm người tới ứng cứu hắn.

Người kia cũng không nói gì, chỉ bước lại gần hắn, đắp thêm ít thuốc lên tấm khăn quấn trên mắt.

“Ngươi đang làm cái gì?” Thôi Ân Trạch phân vân không biết ngân châm kia có tác dụng gì tới đầu của hắn hay không mà tâm tình của hắn bỗng nhiên biến đổi. Trước đây, hắn không cho phép người khác đối với mình như vậy, không cho phép kẻ khác không trả lời câu hỏi của hắn, lại càng không để người khác tự động đụng chạm vào cơ thể hắn.

Tựa như Thôi Ân Trạch không hề tồn tại, Niệm Nghiễn vẫn tiếp tục công việc của một thầy thuốc nên làm trong tình huống này —

Tại sao y lại cứu hắn, y chính mình cũng không hiểu được, đến lúc nhận ra vấn đề này thì Thôi Ân Trạch đã nằm trên giường được y băng bó cẩn thận.

—— Chính mình cũng không biết tại sao mỗi lúc gặp hắn là thù hận lại chạy đi nơi nào, tình cảnh lúc này y giống như một hiếu tử nhẹ nhàng chăm sóc cho thân phụ.

—— Thôi thì chữa mắt cho hắn trước đã, chờ hắn bình phục sẽ cùng hắt một phen sống mái, quang minh chính đại phục thù rửa hận.

Quyết định như vậy, y liền đem túi đồ sư phụ cho khi hạ sơn, lấy ra một viên Cầu trạng hoàn có thể giải độc của ngân châm nhưng màng mắt hắn bị tổn thương quá nặng, phải đổi màng mắt khác mới có hy vọng khôi phục lại như xưa, nhưng vấn đề là đi đâu tìm một màng mắt bây giờ?

Thôi Ân Trạch thấy đối phương không chú ý tới mình, cũng không thắc mắc gì thêm. Hơn nữa cảm nhận sự dịu dàng trong động tác của người này, hắn cảm thấy người này đang muốn giúp đỡ mình. Hắn yên tâm chuyển sang vấn đề sẽ phải giải quyết sắp tới là “Bàn Long đại hội”.

Ước chừng một canh giờ sau, độc tố trong mắt hắn cũng giảm dần, Thôi Ân Trạch nhận thấy bước chân của người kia hướng ra ngoài. Tuy rằng không biết y là ai, vì sao lại cứu mình, như hắn có cảm giác người kia y thuật chắc chắn hơn người. Đổi lại trong cung, đôi mắt mà bị thương như vậy thái y chắc cũng phải bó tay không biện pháp. Tuy rằng chưa thể nhìn thấy rõ ràng như trước nhưng khi hắn được tháo băng thì cũng có thể nhìn thấy hình ảnh mông lung trước mắt— hình ảnh người kia thực dịu dàng, mỗi động tác đều nhẹ nhàng dường như không hề mang theo một chút sức lực nào —— đáng giận, nếu hắn có thể nhìn rõ hơn thì tốt rồi!

Niệm Nghiễn rất lâu sau mới trở lại khách ***. Hắn đứng chờ hai canh giờ trước cửa của một gia đình có một tiểu hài tử sắp hấp hối. Đến khi tiểu tử đó trút hơi thở cuối cùng, thừa dịp người nhà ra ngoài, y lẻn vào tháo lấy màng mắt của người mới qua đời —- Y cảm thấy vô cùng khó chịu, y chính là một thầy thuốc thế nhưng thấy người sắp chết lại không cứu, còn chờ hắn chết đi để trộm thấy một phần thân thể mà phụ mẫu hắn đã khó nhọc sinh dưỡng. Y nhắc nhở chính mình đây là vết nhơ đối với một thầy thuốc.

Y sẽ chôn giấu bí mật này ở trong lòng, cả đời này nhắc nhở mình đã phạm vào tội nghiệt như thế, y sẽ dày vò lương tâm mình vì chuyện này. Không biết vì sao phải làm thế, rõ ràng vẫn còn hận nam nhân kia như vậy, huyết thống tình thân vẫn tác động tới y. Vào thời điểm mấu chốt, y vẫn không thể nào giết hắn!

Niệm Nghiễn giúp Thôi Ân Trạch đổi màng mắt, Thôi Ân Trạch cảm giác có một vài giọt chất lỏng nóng ấm khẽ rơi trên mặt mình, theo khóe mũi chảy vào trong miệng, mặn mặn, là nước mắt?

“Ngươi đang khóc?”

Niệm Nghiễn không trả lời, dòng lệ cứ thế tuôn trào. Y khóc vì chính mình đánh mất lương tâm của một thầy thuốc, mất đi sự kia ngạo vốn có của y, khóc vì y yếu đuối không thể giết chết kẻ thù ngay trước mặt. Y tuy khóc nhưng cũng không dám lơ là việc giúp Ân Trạch vì chỉ cần một chút sơ sẩy thì hắn cũng không bao giờ nhìn thấy mặt trời được nữa.

“Tại sao lại khóc?”

“. . . . . .”

“Ngươi vẫn không để ý tới ta sao? Nếu vậy thì, nếu vậy. . . Đa tạ ngươi.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày hôm sau, Thôi Ân Trạch tỉnh lại, mắt bị bao bởi một dải băng mỏng, bên ngoài thực im ắng —- chắ hẳn vẫn là sáng sớm. Bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, y bưng một chậu nước, sau đó giúp hắn tháo tấm băng xuống. Y giúp hắn lau qua đôi mắt, bôi một lớp thuốc rồi lại quấn ở bên ngoài một lớp băng mỏng.

“À, cái kia. . . . . . Mắt ta bao giờ có thể bình phục, ngươi cũng nên nói cho ta biết chứ?”

“Đã đổi màng mắt mới rồi, khoảng sáu ngày nữa là có thể nhìn thấy như xưa.”

Rốt cuộc y cũng đã chịu mở miệng, Thôi Ân Trạch bỗng dưng cảm thấy thật vui vẻ, trong lòng trào lên nỗi niềm vui sướng.

Sáu ngày, quá tốt, vừa kịp đại hội Bàn Long. Như vậy, sáu ngày sau hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt y, thị lực hồi phục thì chuyện gì cũng trở nên dễ dàng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáu ngày dường như đều lặp đi lặp lại, bôi thuốc rồi lại thay thuốc mới. Thôi Ân Trạch ngoại trừ xuống lầu ăn cơm thì hầu như không đi ra ngoài. Niệm Nghiễn cúng ít chú ý tới hắn, chỉ trừ lúc ban đêm có vài kẻ muốn giở trò với Thôi Ân Trạch nhưng y cũng để mặc hắn tự giải quyết. Nếu không giải quyết được y mới chạy tới trương trợ. “Mạng của hắn phải để ta kết liễu” Niệm Nghiễm lấy cái cớ này để giải thích cho sự mâu thuẫn giữa suy nghĩ và hành động của mình.

Thôi Ân Trạch phục hồi quả thực rất nhanh. . . . . Mới có bốn, năm ngày hắn đã có thể nhìn khá rõ đồ vật trước mặt. Hắn có thể nhìn thấy Niệm Nghiễn, y quả thực rất trẻ, ngũ quan tuy không thấy rõ nhưng ánh mắt — như trân châu được ngưng tụ lại từ linh khí đất trời, vô cùng trong suốt — ánh mắt này hắn đã thấy ở đâu đó rồi, như là mới hôm qua lại như là đã từ rất lâu trước kia.. . . . . . Tóm lại, ước muốn được nhìn rõ khuôn mặt y trong lòng Thôi Ân Trạch ngày càng mãnh liệt.

Ngày thứ sáu cũng đã đến, cuộc sống buồn tẻ khiến cho Thôi Ân Trạch cũng có một chút ngao ngán————

“Ngươi biết ta là ai phải không?”

“Ngươi là ai đối với ta không quan trọng.” Lúc trước y quả thật có từng hét lên cẩu hoàng đế trước mặt hắn.

“Ta rất vừa ý với ngươi, hãy đi theo ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn . . . . .”

Nếu ngươi muốn ta, ngươi nhất định không bao giờ có thể toại nguyện!

“Cho dù ngươi không muốn, ta cũng sẽ có cách để có được ngươi, ngươi sẽ không thoát khỏi ta.” Từ khi nào hắn lại có hứng thú đùa giỡn với tiểu tử này — mặc dù đối với hắn uy hiếp chính là biện pháp hạ lưu nhất.

Nam nhân kia chưa bao giờ bỏ qua thứ mà hắn muốn. Hắn không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, nếu muốn liền dùng quyền thế để cướp đoạt, khi chán ghét rồi thì đối với hắn những thứ đó cũng chẳng khác gì đồ bỏ đi, giống như mẫu thân. . . . . .

“Ngươi có biết ngươi đã tổn thương bao nhiêu người không? Người khác cũng là người, cũng có vận mệnh của chính mình. Chỉ vì hứng thú nhất thời của ngươi mà số phận của họ thay đổi, thống khổ chồng chất còn ngươi thì vẫn như cũ tự do khoái hoạt, ngươi. . . . . . ngươi không xứng làm một đấng quân vương, lại càng không xứng làm trượng phu, phụ thân của kẻ khác!!” Niệm Nghiễn sau khi thốt xong những lời này, bởi vì sự kích động của chính mình mà kinh ngạc, đó chính là tâm sự chất chứa lâu nay trong lòng, không dám thổ lộ cùng người khác. Lúc này đây thì tâm sự đó đã bùng nổ, ủy khuất bấy lâu dâng tràn.

“Ngươi. . . . . .”

Thôi Ân Trạch cao cao tại thượng chưa bao giờ có kẻ nào dám nói với hắn những lời như vậy, hắn cũng không thể nhận ra điều mà người kia ẩn dấu trong những lời nói đó. Những lời nói đó không phải là bỗng dưng mà nói ra, giống như là oán hờn chứa đựng lâu ngày mà bộc phát. Hắn làm việc không bao giờ để ý đến kẻ khác, chưa từng có kẻ nào làm cho hắn có hứng thú, nhưng người trước mặt thì sao? Hắn là vua, là bá chủ thiên hạ, tại sao lại phải để ý tới những thứ mà hắn cho là không đáng như vậy. Việc làm của hắn trong mắt kẻ khác có thể là tội ác tày trời, người người căm phẫn, bất quá cũng có làm sao nào?

“Ta không bao giờ chú ý đến những việc không can hệ tới mình, mặc kệ chuyện đó có phải do ta mà ra hay không?” Nói xong lời này, Thôi Ân Trạch phóng ra một chưởng về phía trước rồi xoay người bước đi. Hắn thầm nghĩ, thiếu niên này chắc chắn có quan hệ gì đó với hắn, nhưng lục tung trong trí nhớ hắn không thể tìm ra hắn có từng quen thiếu niên nào mà y thuật và võ công lại cao minh cỡ này.

Một chưởng của Thôi Ân Trạch không hề lưu tình, dường như dùng hết công lực của hắn —— Nhưng hắn quả thực rất tức giận không rõ thiếu niên này muốn gì.

“Ngươi muốn giết ta?”

Niệm Nghiễn không trả lời lúc này y đã vô cùng phẫn nộ —— y nhiều năm khốn khổ như vậy đến cuối cùng là để làm gì. “Ta không bao giờ chú ý đến những việc không can hệ tới mình”, mẫu thân, người có nghe thấy không, người dùng cả tính mạng mình che chở cho hắn, hắn lại coi như là “không can hệ tới mình?!”. Niệm Nghiễn ít khi xuất chiêu đối với người khác nên y cũng không biết võ công của mình lợi hại tới đâu. Nhưng y cũng chẳng suy nghĩ nhiều làm gì, cố gắng tung ra toàn bộ những thứ y đã khổ luyện, đánh úp ở phía sau Thôi Ân Trạch.

Thủ pháp của thiếu niên quả thật hơn người, nhưng thiếu kinh nghiệm nên không phát huy được uy lực cực đại vì thế Thôi Ân Trạch có thể dễ dàng hóa giải

Lại thêm một chưởng đánh tan cái bàn ở gần Thôi Ân Trạch, hắn thân thủ nhanh lẹ nhảy lên nắm được tay của Niệm Nghiễn, thuận thế kéo y ôm trong lòng ngực “Ngươi làm sao vậy, chúng ta có ân oán gì, vì sao muốn giết ta lại còn muốn cứu ta?”

“Ngươi buông ra, mau buông ra, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi là đồ súc sinh!” Không cam lòng bị ôm chặt như vậy, Niệm Nghiễn điên cường dãy giụa đứng lên.

“Ta sẽ không buông tay trừ khi ngươi nói cho ta biết tại sao?!” Hắn biết mình sẽ không có được đáp án, lần đầu tiên hắn để ý đến chuyện của người cùng hắn “không can hệ”.

“Không, ngươi buông, buông ra! !” Niệm Nghiễn không hề phát hiện nước mắt đã rơi đầy trên mặt mình.

Chất lỏng ấm áp từ từ chảy xuống. “Ngươi khóc ư, thật là đang yêu a~~~~.” Thôi Ân Trạch khẽ liếm những giọt nước mắt trên khuôn mặt Niệm Nghiễn.

Giống như bị điện giật, Niệm Nghiễn cứng ngắc cả người, trong đầu trống rỗng, đợi đến lúc Thôi Ân Trạch khẽ liếm nước mắt của y, y mới cảm thấy khuất nhục ghê tởm chưa từng có. Dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của nam nhân, y chạy như điên ra khỏi cửa.

“Ngươi, ngươi đi đâu đó?” Thật là một người dễ kích động, nhưng mà hắn cũng đã làm chuyện đả kích đối với y. Y càng như vậy, càng khiến cho người ta muốn tìm hiểu y nhiều hơn. . . . . . Chắc chắn y sẽ quay lại, khi tỉnh táo y sẽ quay về thu dọn đồ đạc của mình.

Thôi Ân Trạch không biết rằng Niệm Nghiễn đã không trở lại khách ***, cũng không thu dọn đồ đạc. Hắn tự mình thoa thêm ít thuốc sau đó chậm rãi mở mắt làm cho đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng có thể quen dần với ánh sáng chói chang —— hắn không có thời gian để ở đây lãng phí cho những chuyện thế này, Thôi Ân Trạch thầm nghĩ. Nhưng hắn không biết rằng, thiếu niên kia sẽ có nhiều ảnh hưởng tới hắn như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui