Từ phòng tắm đi ra, thấy Lương Cảnh Thâm tựa ở đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Vị chuyển qua bên kia, từ mép giường ngồi xuống, nhắm hai mắt dùng một cái khăn lớn xoa xoa tóc, Lương Cảnh Thâm từ phía sau dán vào người, cậu cũng không để ý đến.
Đợi cho tóc ướt đều bị khăn mặt hong khô mới mở mắt ra, một bàn tay vững chãi đã nâng một hộp màu xanh lam bằng nhung trước mặt cậu.
Lâm Vị không dám tin tưởng mà trợn to mắt, quay đầu nhìn lại, phía sau Lương Cảnh Thâm một tay vòng qua ôm thắt lưng mềm dẻo của Lâm Vị, tay kia vẫn như trước nâng hộp nhỏ tinh xảo, đầu vẫn gác lên vai cậu, không cho cậu quay đầu lại: “Đừng nhìn anh, mở ra xem.”
Lâm Vị vô thức đặt khăn mặt một bên, chậm rãi nhận lấy cái hộp, đang muốn mở, lại nghe tiếng Lương Cảnh Thâm nói: “Mở hay đồng ý rồi đều không được đổi ý.”
Hai trái tim một trước một sau, cách nhau chỉ hai lớp áo ngủ, như có sợi dây cảm ứng mà cùng nhau đập kịch liệt.
Lâm Vị cẩn thận mở hộp ra, Lương Cảnh Thâm không chừa một khe hở từ phía sau ôm chặt lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên môi Lâm Vị.
Hai người lần đầu tiên thoát quần áo của nhau, Lâm Vị theo thói quen định co hai chân mình lại, đầu gối tựa trước ngựa, vững vàng bảo vệ quần áo của mình. Lương Cảnh Thâm tiến sát lại, ôm cậu vào lòng, Lâm Vị có chút trốn tránh, lực ôm ấp của anh có điểm làm cậu không thở nổi: “Chúng ta, chúng ta đi ngủ sớm một chút.” Âm cuối nhẹ nhàng thốt ra, thấp thỏm bất an.
Lương Cảnh Thâm không muốn bắt ép cậu, nhưng hai người đã ‘lưỡng tình tương duyệt’, đã tính sống chung lâu dài với nhau, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa khúc mắt của Lâm Vị, sớm giải tỏa được lại càng hay, tránh cho đứa ngốc nào đó nghĩ ngợi mãi trong đầu. Nếu cứ dung túng bản tính ‘đà điểu’ của Lâm Vị, biết năm tháng nào bọn họ mới chân chính là của nhau.
Lương Cảnh Thâm lấy chăn của Lâm Vị ra, chỉ chừa cho cậu chiếc quần nhỏ màu trắng, bên cạnh cậu ôn nhu nói: “Đừng sợ, Lâm Vị… Đừng sợ anh.”
Giọng Lâm Vị đã mang theo nức nở: “Anh cũng chân chính chưa từng gặp qua đúng không? Anh không biết em…”
Lương Cảnh Thâm bị sự yếu đuối của cậu làm kinh ngạc, chỉ có thể vô lực thừa nhận đứa ngốc này không bao giờ buông tầng phòng bị cuối cùng để tin tưởng anh, tin tưởng vào tình yêu của anh. “Anh biết, anh biết hết, tin tưởng anh.” Lương Cảnh Thâm cực kỳ kiên trì trấn an cậu.
Lâm Vị không còn chống cự nữa, nếu trước sau cũng phải đối diện, vậy cứ thuận theo, duỗi cổ chạm với cổ người kia tạo thành một đường. Câu đặt đầu lên vai Lương Cảnh Thâm, mặc người kia muốn làm gì thì làm.
Lương Cảnh Thâm biết rõ Lâm Vị đã ngầm đồng ý, từ từ nhắm mắt đợi tuyên án bản án tử hình, làm anh vừa thương lại vừa xót. Kỳ thật anh đã sớm nghe mọi lý giải của Lương Cảnh Văn, huống chi Lương Cảnh Văn còn từnglàm nghiên cứu về song tính nhân, ngoài những đặc thù khác hắn không biết, lần trước thời gian Lâm Vị tới kỳ sinh lý của phụ nữ đã chứng thực cho suy đoán của bọn họ – thứ nhất Lâm Vị có cả hai bộ phận giới tính nam và nữ, thứ hai dĩ nhiên thiên hướng *** của nam là chủ yếu. Dù cho ban đầu nghe thấy, anh cũng không thấy quái dị, vì đó là Lâm Vị, người anh yêu. Huống hồ nếu là vậy, cả hai con có thể có cục cưng của chính mình, Lâm Vị và Lương Cảnh Thâm, đó đúng là sự ban ân lớn nhất.
Lương Cảnh Thâm đỡ thắt lưng Lâm Vị, để cậu có thể nằm xuống. Một vật cứng lành lạnh cộm dưới lưng Lâm Vị, cậu quay đầu nhìn. Đó là đôi nhẫn Lương Cảnh Thâm vừa mới tặng, đơn giản, nền nã, chắc chắn, nhưng cậu biết nó rất đặc biệt. Trên nhẫn có khắc WEI.L, là chiếc nhẫn có một không hai, không thể tìm thấy một cái khác.
Lương Cảnh Thâm phủ trên người Lâm Vị, nhìn cậu cười yêu thương, trong mắt tất cà đều là sung sướng vui mừng, Lâm Vị không được tự nhiên mà quay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trên mặt đã hiện lên một mảnh đỏ rực. Cảm giác được bàn tay ấm áp to lớn của Lương Cảnh Thâm chạy dọc cơ thể mình, yêu thích không buông, một lần rồi một lần, đem bao nhiêu lửa nóng trong người Lâm Vị thoát ra, Lâm Vị không thể kiềm nén, tinh tế ngân nga khe khẽ.
Lâm Vị mơ mơ màng màng, ban đầu rất đau nhưng lại cực kỳ chậm rãi, bao nhiêu đau đớn đều được dịu dàng và ẩn nhẫn của Lương Cảnh Thâm cuốn đi, từng giọt mồ hôi trên người người nọ rơi xuống ngực cậu, như muốn chính mình làm ấm ấp hơn phần da thịt lạnh lẽo, tránh bị tổn thương, Lâm Vị ôm lấy thắt lưng người kia, để chính mình chủ động đi tới, vùi đầu vào vòm ngực ấm áp rộng lớn, không sợ hãi lùi bước gì nữa.
Dường như Lâm Vị lại rơi vào mộng ảo của lần trước kia, cũng đã từng là mộng xuân làm cậu thương tổn thật sau, chẳng qua lần này, Lương Cảnh Thâm không hoảng sợ đến khuôn mặt vặn vẹo méo mó, mà chỉ có yêu thương thât sâu và viên mãn kéo dài, ôm chặt cánh tay vững chắc của anh, dù cho là mộng cũng không thể ảnh hưởng tới cậu được nữa.