Một bóng đen cẩn thận bước vào Cửu Long điện.
Hoàng đế đang hôn mê trên giường, cỏ Thất Tâm đã có hiệu lực.
Chỉ cần đợi sau bảy ngày, ngày thứ bảy là ngày chuông băng hà vang lên.
Thiên Cửu cẩn thận dùng giấy bút trong thư phòng Cửu Long điện viết một thánh chỉ mới.
Vì chữ nàng chính tay do phụ hoàng nàng dạy, không ngờ một ngày nàng sẽ dùng nét chữ này mà viết thánh chỉ phong đế cho chính bản thân.
Ngọc tỉ ấn định, tân đế tiếp tục thay đổi.
Để thánh chỉ về chỗ cũ, ngọc tỉ cất giấu cẩn thận.
Nàng rời khỏi Cửu Long Điện.
Bên phía Chẩm Tịch, khi Thiên Cửu về đến Thiên Tường Cung nàng đã đôt sạch sẽ thánh chỉ cũ, chỉ còn lại một đống tro tàn.
“Chôn tro xuống chỗ gần bờ hồ đi”
“Vâng”
Bên ngoài chợt có tiếng huyên náo, khinh động hai người.
“Xảy ra chuyện gì” nàng tóm một thái y đang chạy về hướng Cửu Long điện.
“bệ hạ đột nhiên nôn ra máu, hôn mê ba canh giờ.
Tình hình nguy cấp không thể nói rõ cùng công chúa.
Các phi tần cùng hoàng tử đều đang ở Cửu Long điện” Thái y già gấp gáp chạy nhanh, bệ hạ mà xảy ra chuyện gì cái đầu của ông cũng không giữ nổi.
Thiên Cửu hoang mang nhìn Chẩm Tịch, Chẩm tịch cũng sợ hãi nhìn nàng.
“Ta vừa từ đó về mà” Thiên Cửu thì thầm vào tai nàng.
“Nô tỳ cũng có khác gì công chúa.
Nhưng chẳng phải đó là điều mà chúng ta cần hay sao? Bệ hạ băng hà sớm, công chúa cũng nhanh chóng kế vị”
Hàn Tịch lo lắng cầm tay Cửu Thiên, gió nhẹ lay thổi bên Nguyệt Đình.
“Tì nữ hầu hạ bên cạnh Vương Tần lúc trước – Dụ Loan.
Cô ta chính là người đứng sau mưu sát nhị công chúa cùng hoàng tử của tiên hoàng hậu.
Nếu cô ta chịu đứng ra làm chứng, bản cung hứa với cô ta sau khi xong việc sẽ tha mạng cho cả nhà nàng ta.”
Thế cục trước mắt đang bất phân thắng bại, xoay chuyển như bàn cờ.
Mọi bước đi đều như đi trên băng mỏng.
“Phía bên Vương tần đã mất đi chỗ chống lưng, Vương gia hiện tại thế suy, trong triều cũng không còn người giữ chức quan.
Hoàng quý Phi chính là phó hậu, thay hoàng hậu nhiếp lục cung sự chưởng quản hậu cung.”
Cửu công chúa lẩm nhẩm tính toán, nếu Vương thị đã mất đi quyền thế thêm nữa mang tội sát hại hoàng tự chính là tội chết.
Hai vị hoàng tử nhanh chóng bị diệt trừ, một người nuôi binh tạo phản, một người lại suốt ngày chìm trong mê hương tửu sắc, chỉ còn nàng.
Nàng chạy nhanh đến Cửu Long Điện xem kịch do vở kịch chính mình tạo lên.
Cửu Long Điện dát vàng.
Thảm nhung trải trên sàn mang cảm giác ấm áp, bên dưới đối địa long.
Thu vừa qua đông mới chớm đã mang cho người ta cảm nhận được không khí lạnh lẽo mà mùa đông mang đến.
Thái y trong điện không ngừng bận rộn người tới người lui bắt mạch chẩn bệnh.
“Hoàng quý phi, bệ hạ sợ là không qua khỏi đêm nay”
Tuệ hoàng quý phi sắc mặt u buồn, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
Chúng phi tần quỳ bên long sàng, ai cũng buồn đến khóc nấc nhưng trong lòng lại nuôi suy nghĩ khác nhau.
Cửu Long Điện một đêm sáng đèn.
Thiên Cửu cùng các vị hoàng tử quỳ ở một bên.
Trong một phút chốc, nàng bỗng cảm thấy hối hận việc mình đã làm.
Nhưng nghĩ đến mẫu hậu và nỗi nhục nàng đã phải chịu suốt hai mươi năm qua, hối hận như một làn khói liền tiêu tan.
“Bệ hạ tỉnh rồi!”
Lão thái y mừng rỡ đánh rơi cả trâm bạc, nhưng khi bắt mạch cho hoàng thượng, nét mặt ông liền thay đổi.
Hoàng thượng đưa tay gọi nàng đến, ánh mắt ông chẳng còn chút sức sống.
Nàng đến gần, quỳ ngay ngắn bên giường, đuôi mắt có chút hồng.
Hoàng đế Thần quốc giờ đây bỗng tỉnh táo, nhẹ xoa đầu nàng giống như nhìn thấy cố nhân.
Từ mái tóc nàng rút ra trâm ngọc được chuốt một cách tuyệt sắc.
Mọi người trong điện sau khi nhìn thấy trâm ngọc liền sửng sốt, sau đó lại quỳ xuống hô to:
“Chúng thần nguyện phò trợ trung thành tuyệt đối với tân đế”
Thiên Cửu nghe xong, chỉ thấy giống như sét giữa trời quang.
Thì ra ngọc tỉ truyền quốc chính là cây trâm ngọc kia.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, giờ đây tận mắt chứng kiến lại là thật.
“Đứa trẻ ngốc, con cũng giống như y vậy, đều khiến phụ hoàng không yên tâm được.”
“Thần Quốc sau này đều giao lại cho con”
Nói rồi ông chỉ xoa đầu nàng rồi nhắm mắt xuôi tay, trâm ngọc rơi xuống đất.
Lão thái y đến kiểm tra lại hơi thở của bệ hạ, sau đó liền quỳ xuống dập đầu hô to “Bệ hạ băng hà”
Nàng ngơ ngẩn nhìn hoàng đế nằm trên giường, khẽ gọi “phụ hoàng”
Là ta sai rồi.
Con trách lầm người rồi.
Chung quy tất cả đều đã muộn.
Có một câu chuyện xưa, là một điều mà trong cung không thể kể.
Năm đó khi Diệp Liên còn tại vị Hoàng quý phi, có một nam nhân được đưa vào hậu cung.
Y là một mỹ nhân tuyệt sắc, dung nhan sắc xảo khiến phi tần trong hậu cung ghen tị.
Khi y ngồi giữa Nguyệt Đình gảy đàn, tiếng đàn văng vẳng thánh thót như tiếng chim phượng, du dương dịu êm nhưng lại buồn mang mác.
Những năm đầu vào cung bệ hạ luôn sủng hạnh y, y không tranh giành, luôn an phận trong cung của mình.
Thế nhưng y lại mang thai.
Nam nhân mang thai là chuyện hiếm lạ, hoàng thượng không thể chấp nhận muốn phá hủy nhưng y cố chấp giữ lại.
Từ đó bệ hạ không lần nào đến Vân Lam Cung nữa.
Cung nhân đi ngang qua chỉ nghe tiếng đàn văng vẳng đầy bi thương.
Thời gian trôi nhanh cũng đến ngày y lâm bồn.
Chính vụ sổ sách quá nhiều khiến bệ hạ chẳng thể đến, nhưng ngài ấy vốn dĩ đã bỏ y đi từ ngày nghe tin y có hỉ.
Hôm đó là đầu đông, tuyết vừa rơi một trận nhỏ.
Mái ngói âm dương phủ một lớp tuyết trắng, trên nền tuyết có vài dấu chân.
Sức khỏe y vốn dĩ không tốt, lần này chính là cửa tử của y.
Hài tử sinh ra là một hài nữ.
Gương mặt có nét hài hòa kết hợp giữa y và hắn.
Sau khi nhìn đứa bé nằm bên cạnh, y liền rơi đi.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống bên giường đầy máu tanh, đôi mắt nhắm chặt chôn sau tình cảm đến kiếp sau cũng không thể nói.
Lúc hoàng thượng đến, y đã đi rồi.
Đi rồi, không một lời từ biệt hay oán trách.
Đứa bé đó được làm con thừa tự của hoàng quý phi, chính là Thiên Cửu nàng.
Sau khi y mất, bệ hạ vẫn không thể quên được y.
Ngày ngày đến Vân Lam Cung tưởng niệm.
Một năm sau, hoàng hậu mất.
Hoàng thượng lúc đó tâm sớm đã chết, buông bỏ tất cả, sa đọa trong tửu sắc chỉ muốn quên hai bóng hình ấy.
Thiên Cửu ngày càng lớn lên, trên gương mặt trẻ con ấy có hình bóng của y.
Sau này nàng cũng chính là một quốc sắc thiên hương, giống như phụ thân của nàng vậy.
Khi nàng mười tuổi, hoàng thượng liền tặng cho nàng trâm ngọc.
Ngày ngày đốc thúc nàng đọc sách, rèn chữ, luyện kiếm…
Ông muốn nàng trở thành y, một người hoàn hảo như y.