Khói lửa bùng lên, hoàng cung trải qua một trận huyết chiến.
Phía đông hoàng cung, lửa cháy hồng một mảng.
Khói mịt mù bốc lên giữa đêm tối.
Tiếng binh khí va chạm nhau, máu bắn lên tường một vệt đỏ chói mắt.
Lục hoàng tử trong tay năm vạn binh lính đánh vào hoàng cung làm phản loạn.
“Bảo vệ tân đế”
Ảnh vệ từ phía sau lưng nàng cùng cấm quân xông lên ứng chiến, máu tanh vấy bẩn tẩm cung đế vương.
Thiên Cửu rút thanh kiếm bên cạnh.
Thân kiếm sắc bén, mỏng như cánh ve, bên trên khắc tên nữ chủ nhân đầu tiên của Thần Quốc.
Kiếm trao quân vương, lập uy danh muôn đời cho giang sơn vạn dặm.
Kiếm ra khỏi vỏ, bình định giang sơn.
Máu tươi trên lưỡi kiếm, phản chiếu bóng hình nữ đế.
Chiến trường khốc liệt không thể sơ xuất, đi sai một nước là sai cả vạn dặm.
Lục hoàng tử kéo bè kết cánh trong quân doanh từ lâu, sức một mình nàng cùng binh quyền phụ hoàng để lại không thể chống chịu được bao lâu.
Mũi kiếm của Lục hoàng tử nhắm ngay tim nàng.
Nhưng ngay lúc đó một mũi tên từ trên nóc Diệp Ngọc Hiên hạ xuống, chính xác vào tim lục hoàng tử.
Tài nghệ bắn cung, còn ai qua được Thần Hạc An.
“Hoàng tỷ”
Hồng y đỏ tựa giá y, thêu chim hạc bằng chỉ vàng đung đưa trên nóc Diệp Ngọc Các.
Tóc đen như thác bay trong gió nhẹ, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt ôn nhuận của y.
Y nhảy xuống khỏi nóc Diệp Ngọc Hiên tựa như hạc đi trong nước, nhẹ nhàng mà bước đi đến bên nàng.
“Tại sao lại trở về?”
Giọng nàng lạnh như băng nhưng khóe mắt lại bán đứng nàng, nước mắt như châu chảy xuống từng giọt hòa chung lẫn máu.
“Phụ hoàng mất rồi, ta là hoàng tử Thần quốc tất nhiên phải về chịu tang”
Quân phản loạn của lục hoàng tử dần dần bị cấm quân giết sạch.
Hoàng cung sau một đêm tàn lụi, huyết tẩy mọi ngóc ngách trong hậu cung lẫn tiền triều.
“Tại sao lại chọn lúc này?”
“Ta biết Lục hoàng tử âm mưu chiếm đoạt ngôi vị từ lúc phụ hoàng phát bệnh, phụ hoàng vừa mất nếu hắn không phải người được chọn chắc chắn sẽ động binh tạo phản.
Mẹ đẻ của Lục hoàng tử là Vương thị, bà ấy cũng nhăm nhe hậu vị từ lâu, giúp con trai kéo bè kết cánh trong quân doanh và số ít ở tiền triều cũng có công lao to lớn của bà ấy.”
“Ta chỉ là không muốn nhìn tỷ một mình đối mặt với Lục hoàng tử.
Nếu vừa nãy không có ta, e là ngai vàng kia chắc hẳn là Lục hoàng tử ngồi rồi.”
Từ xa tiếng vó ngựa chạy đến.
Bóng dáng ngồi trên yên ngựa mạnh mẽ tựa thái sơn, là chỗ tựa vững chắc.
“Phe cánh của Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đã bị bao vây, không còn ai lọt lưới.”
Người đến là thái tử Hoàng quốc – Vương Minh.
Hắn xuống ngựa, bước đến nắm lấy tay Hạc An.
Y phục của hai người nhìn tương tự nhau.
Cuộc chiến kéo dài đến hừng đông, ánh sáng mặt trời le lỏi qua từng mái ngói cung điện.
Cung đình sau một cuộc huyết chiến chỉ còn nghe thoang thoảng mùi máu tanh cùng khói mù.
Tất cả đều đã kết thúc rồi.
Sau ba năm giữ hiếu, quốc gia một ngày không thể vô chủ.
Thiên cửu kế vị, trở thành nữ đế quang minh chính đại.
Lễ phục thêu rồng năm móng bằng chỉ vàng ánh kim.
Long bào đen tuyền mang theo bậc uy nghi của đế vương.
Ánh mắt sắc xảo che khuất sau mão miện đính châu ngọc.
Nàng bước đi trên đại điện, nhận triều bái của chúng thần.
Ước nguyện cuối cùng của mẫu thân, nàng đã thực hiện được, cũng xem như trả lại công ơn nuôi dưỡng của bà.
Ngồi trên long ỷ, là đấng cửu ngũ chí tôn, nắm trong tay toàn quyền quản lí Thần Quốc thế nhưng tâm nàng lại trống rỗng.
Càng ngồi ở vị trí cao, cảm giác càng khó chịu.
Những người có thể chịu đựng được cảm giác cô độc chính là đế vương đích thực.
Nắm trong tay thiên hạ, bình đẳng chúng sinh.
Sau khi lên ngôi.
Thiên Cửu cải cách toàn bộ học viện tại Thần Quốc, nữ nhi được đi học, thi cử, vào tiền triều làm quan.
Nam nữ bình đẳng, nam phong thịnh hành tại Thần Quốc.
Năm Phụng Lịch thứ hai, Hoàng quốc mang sính lễ đến Thần Quốc cầu hôn hoàng tử Thần Hạc An.
Danh sách sính lễ dài như suối, từng khay vàng rương bạc xếp thành hàng tại đại điện.
Sứ thần hai nước gặp nhau, chọn ngày lành cử hành hôn sự cuối cùng chọn ngày mười tám thán giêng.
Lụa đỏ giăng khắp Thần quốc.
Trong tẩm cung, Hạc An mặc giá y đỏ thẫm thêu phượng hoàng bay lượn, kim quan vàng buộc chặt làn tóc đen.
Giá y đỏ càng tôn lên làn da trắng của y.
Khăn trùm đầu long phượng trình tường trùm lên đầu y, lúc nãy còn nhìn rõ cảnh vật trong phòng, giờ đây chỉ còn một màu đỏ.
“Tử Du”
Thiên Cửu gọi tên húy của y khiến y không khỏi ngẩn đầu nhìn.
Thần Hạc An sinh ra được đặt tên là Thần Tử Du.
Hoàng hậu lại thấy tên không được may mắn liền đặt y tên tự là là Hạc An, cái tên Tử Du liền chìm vào quên lãng, chỉ có người thân nhất mới có thể gọi y như thế.
“Người đó thương đệ thật lòng, trong lòng đệ cũng có người đó.
Hai người phải sống thật hạnh phúc.
Nếu có một ngày người đó phụ lòng đệ, chỉ cần tỷ vẫn còn ở đây, tỷ sẽ luôn bản vệ đệ.
Thần quốc luôn là nhà của đệ, lúc đó đừng tổn thương bản thân mình, luôn có ta cũng mẫu hậu ở đây.”
Gả cho thái tử, sau này hắn chính là đế vương.
Nhiệm vụ của người đứng đầu một nước chính là đảm bảo an toàn của bách tính, quốc thái dân an, trong ngoài an bình.
Trong hậu cung chính là nối dõi tông đường, khai chi tám diệp cho hoàng thất.
Sau này hắn trở thành hoàng đế, sẽ phải nạp phi tần.
Hạc An gả đi sau này chính là hoàng hậu, quản lý tam cung lục viện.
Người đời đều nói vô tình nhất là đế vương gia
Nàng chỉ sợ, sau này y sẽ chịu khổ.
Mưa móc thiên ân của đế vương không thể nào đoán được, sống trong hậu cung để vươn lên chỉ có một chữ sủng.
Chỉ còn nàng là chỗ dựa để y trở về.
“Huynh ấy đối với đệ rất tốt, tỷ không cần phải lo lắng.
Nếu có ngày đó, ta sẽ trở về đây, vĩnh viễn không gặp huynh ấy.”
“Được rồi, mau đi thôi”
Thiên Cửu dắt y đi đến cổng hoàng cung.
Đứng phía trên cao nhìn y lên kiệu, đến khi bóng kiệu hoa rời xa khỏi tầm mắt.
Đoạn đường từ Thần Quốc đến Hoàng quốc không xa lắm, đi bốn canh giờ liền vào tới hoàng cung.
Y được tỳ nữ bồi giá dắt đến chính điện, bước qua chậu lửa, lên đến tế đàn cùng bái thiên địa.
“Nhất bái thiên địa”
Một bái từ nay cùng vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi không chia lìa, đời đời kiếp kiếp có nhau.
“Nhị bái cao đường”
Hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi trên cao nhìn đôi trẻ kết bái, mỗi người một vẻ khác nhau.
“Phu thê giao bái”
Chỉ mong phu thê sau này, không cãi nhau, không phật lòng.
Tương kính như tân, tôn trọng lẫn nhau, cầm sắt hòa minh.
Nhưng đời vốn không như mơ tưởng, cuộc đời có bao chuyện là như ý nguyện mong..