Đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến Hoàng quốc.
Hoàng quốc có lịch sử lâu dài, nhân tài kiệt xuất hội tụ.
Hoàng đế Hoàng quốc – Vương Khải là một minh quân, cả đời chỉ chung tình với Thục hoàng hậu, xây dựng non sông – bách tính thái bình an khang.
Thế nhưng thái tử hiện tại của Hoàng Quốc lại chẳng phải con ruột của hoàng hậu.
Ai cũng nói Vương Khải hoàng đế một lòng yêu hoàng hậu, nhưng có chắc tình yêu đó không xem Thục hoàng hậu là thế thân của một người.
Y tiến vào hoàng thành.
Đã lâu rồi y không được xuất cung, Diệp hoàng hậu lại nuôi y như chim yến.
Đôi lúc y thật hâm mộ tỷ tỷ của mình, là công chúa mà có thể tung tăng du ngoạn khắp nơi không giống các công chúa cùng cha khác mẹ khác.
Đi một hồi vào trong thành, khắp nơi buôn bán thật náo nhiệt.
Trang phục Hoàng Quốc khác với Thần Quốc, kiểu dáng vô cùng bắt mắt.
"Vị công tử này, trùng hợp người đến đây có hội hoa đăng.
Công tử có muốn mua một chiếc cùng người trong lòng đi thả không?"
Cô nương trước mắt tựa như chú chim sáo, vô cùng lanh lợi chào khách mua hàng.
"Đa tạ cô nương, cho ta một đèn"
Y đưa cho cô nương đó một nén bạc, thầm thương cảm số phận, tuổi cô nương đó còn khá nhỏ đã phải đi buôn bán kiếm sống.
"Của người đây.
Ta thấy công tử chắc hẳn vừa mới đến Hoàng Quốc, trong hội hoa đăng năm nay có quán trà Xuân Lan kể truyện rất hay.
Nếu công tử thích cũng có thể đến nghe"
Cô nương nhanh nhảu hướng dẫn y tham quan khắp Hoàng thành, cũng vui vẻ dẫn y đến quán trà.
"Đa tạ cô nương"
Y khách sáo đi theo cô, sau đó dừng chân tại quán trà Xuân Lan
"Ta tên Chẩm Tịch, thấy huynh đặc biệt nên muốn giúp đỡ thôi.
Chẩm Tịch chỉ có thể giúp công tử tới đây, có duyên sẽ gặp lại công tử."
Nói rồi cô quay đầu đi, trước khi đi còn quay đầu cười với y một cái.
Y thấy vậy chỉ thầm mỉm cười, nữ tử Hoàng Quốc đúng là can đảm chẳng e thẹn như Thần Quốc rồi nhàn nhã bước vào quán trà.
Nữ tử Chẩm Tịch ấy sau khi đi xa, liền quay đầu vào ngõ đứng nói chuyện với nam tử chỉ cách quán trà vài bước chân.
Nam tử ẩn trong bóng tối, vẻ ngoài tuấn mĩ.
"Điện hạ, đã hoàn thành nhiệm vụ"
Hắn đưa cho Chẩm Tịch một chiếc bánh hoa quế
"Giỏi lắm"
Chẩm Tịch nhìn bánh hoa quế, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc buồn đi hẳn
"Ngài chỉ biết thưởng bánh hoa quế thôi"
Nàng vừa nhai vừa chỉ trích
"Tốt nhất ngài xuất hiện nên cho người ta chút thiện cảm, đừng hù người ta chạy mất.
Hạc An điện hạ đó dáng vẻ dịu dàng như vậy, nên rủ người ta đi thả hoa đăng rồi dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân, khiến y lấy thân báo đáp ngài.
Cần gì đến nô tì chứ, giúp rồi chỉ cho người ta cái bánh còn để nô tì lang thang bán đèn."
Cốc
Nàng bị gõ đầu một cái đau điếng
"ngươi đừng tưởng mình là tâm phúc của Cửu công chúa mà ta không phạt ngươi.
Không phải ngươi cũng đã lấy tiền của Thái tử phi tương lai rồi sao?"
Hắn liếc nàng, đôi mắt phượng sắc xảo trông thật đẹp
"Công chúa vì muốn điện hạ có một tình yêu tốt đẹp với lại chẳng phải ngài cũng thích Hạc An điện hạ hay sao? Cho nên công chúa mới đưa nô tì từ Thần Quốc xa xôi đến giúp ngài."
Hắn là thái tử Hoàng quốc - Vương Minh.
Hắn vốn không phải con ruột của hoàng hậu.
Người mà Vương Khải hoàng đế yêu chính là tỷ tỷ của hoàng hậu – Lý Viên Nguyệt.
Nhưng sức khỏe Lý Viên Nguyệt vốn không tốt, sau khi sinh hài tử liền qua đời.
Lúc Lý Viên Nguyệt còn ở trong cung, chưa có danh hiệu cùng phong hào phi tần.
Nên khi mất cũng vô danh, Vương Khải muốn phong nàng làm Viên hoàng hậu nhưng lại bị thái hậu ngăn cản.
Sau đó muội muội của Lý Viên Nguyệt vào cung.
Lý Tuệ Hân – hoàng hậu hiện tại của Hoàng Quốc.
Nàng si mê Vương Khải từ lâu, khi hai người là thanh mai trúc mã
Nhưng Vương Khải vốn trong mắt chỉ có Lý Viên Nguyệt, đối đãi với nàng chỉ như muội muội trong nhà.
Tình cảm ấy vẫn chôn vùi cho đến hôm nay.
Nàng vẫn cam tâm tình nguyện mà si ngốc, trở thành thế thân cho Lý Viên Nguyệt.
Tất cả cũng chỉ vì một chữ "yêu"
"Điện hạ, mau đi đi"
Hàn huyên một hồi với Chẩm Tịch, hắn bước vào quán trà
Cái chết của mẫu thân hắn vẫn làm cơn mưa trong lòng hắn.
Nhưng sự thật chỉ có Vương Khải biết.
Lý Viên Nguyệt là do Thần Quốc hại khiến nàng lưu lạc Hoàng Quốc.
Diệt tộc, làm nhục,...!hắn nhất định sẽ thay nàng trả.
Đến khi Vương Minh biết được chuyện này, là lúc bi kịch xảy ra.
Vương Minh và người hắn yêu – Hạc An ngăn trở bởi mối thù diệt quốc, giết mẫu mà âm dương cách biệt.
Một người sống trong hối hận, một người vĩnh viễn không gặp.
Vô kiến, vô quy
Mãi mãi không gặp cũng chẳng quay lại.
Hắn bước vào quán trà, tìm kiếm bóng người hắn nhớ thương
Từ lần gặp mặt, hắn đã yêu
Lúc Cửu công chúa đến bàn chuyện hôn sự với Nam Ly, hắn đã gặp Thần Hạc An đi theo Cửu công chúa.
Lúc đó hắn cùng sứ thần đến kí kết hôn thư thay hoàng hậu để gả Nguyên công chúa.
Hắn đã gặp thiếu niên ấy
Bóng dáng phong hoa, mi mục thanh tú xen lẫn nét trẻ con khiến người ta chỉ muốn chạy đến âu yếm một phen.
Lúc trên chiến trường, thiếu niên cầm kiếm.
Hiên ngang anh dũng chém giết trên chiến trường, mồ hôi hòa cùng máu.
Dáng vẻ khiến hắn nhớ nhung, mong muốn rước vào Đông Cung.
"Hoàng hậu nhìn phu quân mình ngày ngày nạp thiếp, đêm nào cũng phù dung trướng ấm.
Ban đầu y còn ghen thế nhưng qua nhiều năm bị giam trong cung cấm, nhìn bệ hạ như thế chỉ mỉm cười.
Sau đó, bệ hạ nạp nữ tử thanh lâu vào làm sủng phi.
Y tất nhiên là không chịu, ảnh hưởng đến danh dự hoàng tộc.
Liền trong lúc hai người đang hoan ái nồng nhiệt mà tiến vào.
Đưa sủng phi đó vào lãnh cung.
Y yêu hắn cả một đời, thế nhưng hắn chỉ xem hoàng hậu của mình là vui thích nhất thời."
Tiên sinh kể chuyện hang say kể câu chuyện tình đầy nước mắt ấy.
Khiến bao người thầm thương cảm số phận trong cung cấm, có người không hiểu thì trách mắng.
"Bệ hạ đang cùng nữ nhân mình yêu thích sủng hạnh, thấy hoàng hậu tiến vào liền vung tay đánh.
Nhưng dù thế y cũng không chống trả, chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh băng.
Thấy sủng phi bị đưa đi, bệ hạ cũng không màng tình nghĩa phu thê mà cầm kiếm muốn giết hoàng hậu.
- Ngài muốn giết thì cứ giết
Y thất vọng nhìn người trước mắt.
Trực tiếp cắt tóc đoạn tình.
Thế nhưng điều đó lại là điều cấm kị.
Hoàng đế vốn dĩ đã tức điên, liền một kiếm đâm xuyên tim hoàng hậu.
Y vốn dĩ là nam nhân, lại bị bắt vào cung cấm làm hoàng hậu.
Nhưng không sao, y yêu người đó
Thế nhưng chính tay người y yêu lại một kiếm đâm y
Có lẽ cái chết chính là giải thoát tốt nhất."
Tiên sinh kể chuyện kể đến đây thì ngậm ngùi, tuy chỉ là một câu chuyện nhưng lại khiến cho lòng người suy ngẫm.
"Chuyện bi thương quá đi"
Y thầm than, sau đó nhấp một ngụm trà
"Có tình chưa chắc đã được đáp lại, cùng đi thường không cùng về."
Một nam tử đi đến trước mặt Hạc An, không ai khác chính là Vương Minh.
"Tại hạ Vương Minh, không biết quý danh công tử là gì?".