Vô Kỵ Thanh Thư


Nửa tháng sau, Trương Vô Kỵ cuối cùng đặt chân tới Võ Đang.
Trên đường đi không thể nói là yên bình, nhưng đi theo đều là tinh binh lương tướng cùng võ lâm cao thủ, bởi vậy cũng không xảy ra chuyện gì.
Trương Vô Kỵ rất xa đã có thể trông thấy hình dáng núi Võ Đang giữa đất trời, rừng già mênh mông, thế núi nguy nga, bóng núi to lớn phủ xuống bao trùm tất cả.

Thời tiết đã nhập thu, không ít lá vàng nhẹ ngàng bay trên không trung, một số khác không muốn lìa cành đọng lại, nhưng cũng rất thưa thớt.
Kiếp trước kiếp này, Trương Vô Kỵ đã từng vô số lần bước trên con đường này, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được từng gốc cây ngọn cỏ của Võ Đang.

Hắn quá quen thuộc nơi đây, nơi có người hắn yêu nhất, cũng có ký ức bi thương nhất của hắn, là điểm xuất phát của cuộc đời hắn sau khi rời Băng Hỏa Đảo.
Trong lòng Trương Vô Kỵ, trừ Băng Hỏa Đảo, chỉ duy nhất một nơi có thể gọi là nhà, chính là Võ Đang.
Nhưng qua hôm nay, mình chưa chắc còn có thể trở về nơi này.
"Đi thôi."
Trương Vô Kỵ gạt qua đau buồn trong lòng, vung dây cương.
——
Trên núi Võ Đang quần tình xúc động, người người chen kín quảng trường trước đại điện chờ Trương Vô Kỵ đến.
Thấy hắn bước từng bước lên bậc thang, mọi người vô thức tránh ra một con đường cho hắn, nhìn Trương Vô Kỵ mang theo bộ hạ của mình đi vào trung tâm đám người, hành lễ với Trương Tam Phong cùng Võ Đang Lục Hiệp.
Lần này Trương Vô Kỵ tháo xuống tất cả ngụy trang, thần sắc bằng phẳng tự nhiên, mặc cho đám người dò xét.
Tống Viễn Kiều thấy Trương Vô Kỵ đến, ánh mắt quét qua phía sau hắn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh Thư, nhịn không được cau chặt lông mày.

Ánh mắt Ân Lê Đình rơi vào người Dương Tiêu, nhất thời căm hận, nhất thời mê mang, nhất thời lại nghĩ tới ai đó, lộ ra thống khổ ngọt ngào.
Mạc Thanh Cốc và Diệt Tuyệt sư thái đều hung hăng nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ, nếu ánh mắt có thể giết người, Trương Vô Kỵ thời khắc này đã sớm bị hai người họ băm thành trăm mảnh.
Trương Tùng Khê và Du Liên Chu lại khoan dung hơn một chút, giữ im lặng vịn xe lăn của Du Đại Nham, đứng phía sau Trương Tam Phong, ánh mắt nhìn về phía Trương Vô Kỵ mặc dù đã cực lực lạnh nhạt, nhưng vẫn không che giấu được chút lo lắng.

Rất hiển nhiên, họ vẫn dành tình cảm cho Trương Vô Kỵ, vẫn hy vọng lấy có thể có một lời giải thích vừa ý.
Mà các chưởng môn môn phái cùng một vài hiệp sĩ nổi danh giang hồ còn lại, sắc mặt kỳ quái không ít.

Bọn họ chẳng có tình cảm thân nhân gì với Trương Vô Kỵ, chỉ cảm thấy Trương Vô Kỵ hiện tại đã là một uy hiếp cực lớn, trong ánh mắt chứa cả căm hận lẫn sợ hãi, nếu thái độ của Trương Vô Kỵ tốt một chút, bọn họ cũng sẽ không cứng đầu cứng cổ đối chọi với hắn đến cùng.
Trương Vô Kỵ quét mắt nhìn một vòng, trong lòng đã nắm chắc.
"Vô Kỵ, mục đích lần này chúng ta gọi ngươi đến đây, ngươi cũng biết rồi.

Bây giờ hy vọng ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích." Trương Tam Phong nói, trên mặt ngài không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng Trương Vô Kỵ biết thái sư phụ thật ra là một người tùy tính cảm tính, thái độ của ngài bình tĩnh như vậy, tất nhiên không phải vì thiện.
"Lời của Từ Thọ Huy, tất cả đều là nói bậy nói bạ.

Một nạn trên Quang Minh Đỉnh, hoàn toàn không liên quan đến con."
"Ngươi nói thế, có chứng cứ gì?" Hà Thái Xung làm khó dễ đầu tiên.

"Trên Quang Minh Đỉnh, bất luận là Tạ Tốn hay là Ân Thiên Chính, thời gian xuất hiện đều trùng hợp như vậy, mà hai người này lại có quan hệ với ngươi, ngươi không sai sử bọn họ nói dối sao?"
Trương Vô Kỵ cười lạnh: "Hà chưởng môn e là hồ đồ rồi.

Trên Quang Minh Đỉnh rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đám người Dương tả sứ vì sao bị đánh lén, đủ loại trong đó đâu phải ta có thể vô cớ thêu dệt nên là có thể làm tất cả bọn họ tin tưởng ta! Chẳng lẽ ta là thần tiên, có thể khiến họ cùng mơ một giấc, mơ thấy mình bị Thành Côn đả thương, còn nghe Thành Côn nói ra một hồi âm mưu sao?"
Đám người Minh Giáo nghe xong đều cười ha hả, hiển nhiên cảm thấy Trương Vô Kỵ trào phúng rất đúng tâm ý của họ.
Ban Thục Nhàn thấy thế thầm nói Hà Thái Xung bại sự có thừa, chuyện rõ ràng như vậy còn gì mà nói nữa? Thế là bước lên một bước chất vấn: "Nhưng trong di thư Trần Hữu Lượng nói Thành Côn chưa bao giờ lên Quang Minh Đỉnh, sau khi Tạ Tốn giết Không Kiến thần tăng Thành Côn đã thật sự cảm thấy hổ thẹn, lập lời thề buông bỏ chuyện cũ trước kia, không ra khỏi Thiếu Lâm Tự một bước.

Nhưng lại mất tích trước đêm Quang Minh Đỉnh! Trần Hữu Lượng từ di vật của Thành Côn biết được Thành Côn lúc đó đã bị hại, tập kích đám người Dương Tiêu trên Quang Minh Đỉnh không phải ông ấy!"
Vi Nhất Tiếu cả giận: "Ban Thục Nhàn! Mụ đàn bà ngươi đã miệng lưỡi lươn lẹo còn muốn nói đạo lý! Tuy khi đó chúng ta đang động thủ, thế nhưng có thể im hơi lặng tiếng tiếp cận chúng ta hơn nữa dùng một lóng tay trọng thương chúng ta, trên đời này được bao nhiêu người? Các ngươi nói trên Quang Minh Đỉnh là lời một phía của giáo chủ và tam ca, nhưng các ngươi bây giờ chẳng phải cũng lấy chuyện ma quỷ của một mình Trần Hữu Lượng ra đây phát ngôn bừa bãi đó sao?!".

Xin hãy đọc truyện tại == TгùмT ruyện.

мE ==
"Trên đời người có công lực như Thành Côn tuy ít, nhưng không phải là không có!" Đường tứ lão Không Động cười quái dị một tiếng, liếc nhìn Trương Vô Kỵ ý đồ ám chỉ.
Trương Vô Kỵ cười nói: "Khi đó ta còn đang phải giao thủ phá vòng vây của cao thủ lục đại phái dưới núi, người tận mắt nhìn thấy ta rất nhiều, mà ta thì không có thuật phân thân đâu."
Trương Vô Kỵ nói trực tiếp, làm tất cả mọi người nghẹn họng.
Lúc này Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên mở miệng: "Được rồi, lời Trần Hữu Lượng nghe qua thì có lý, nhưng xem xét kỹ lại đầy rẫy lỗ hổng, chỉ là vì kích động chúng ta đối địch với Trương giáo chủ mà thôi.

Chẳng lẽ các ngươi tin thật sao? Chẳng qua tìm lý do khó xử Trương giáo chủ thôi!"
Diệt Tuyệt sư thái lại có thể nói lời như vậy! Tất cả mọi người cảm giác quá bất ngờ, nhao nhao nhìn lại.
"Nhưng thật ra chúng ta nhìn lầm ngươi." Diệt Tuyệt sư thái thở dài một hơi: "Ta vốn tưởng ngươi là một người nhân nghĩa song toàn, không ngờ ngươi lại là một ma đầu ngoài khoác túi da cao hoa từ bi, trong thì dối trá hết lần này đến lần khác.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc ở Quần Anh hội Nga Mi, ta nên một chưởng đánh chết ngươi!"
Đầu tiên là thay Trương Vô Kỵ nói chuyện, tiếp theo lại miệng ra ác ngôn, Diệt Tuyệt sư thái trước sau biến hóa quá lớn, nhưng Trương Vô Kỵ lại cảm thấy đây mới là bình thường.

Nếu Diệt Tuyệt sư thái vẻ mặt ôn hoà với hắn, hắn mới thực sự sợ toát hết mồ hôi lạnh: "Sư thái lời này sai rồi.

Nếu có thể, ta cũng không muốn lừa gạt thái sư phụ cùng các vị thúc bá.

Chẳng qua lúc đó tình cảnh của ta thực sự quá mức gian nan nguy hiểm, nếu không có cái thân phận Ân Di Ái này thay ta phân tán bớt lực chú ý, hôm nay ta cũng không có khả năng đứng ở đây, sớm đã hài cốt không còn!"
Diệt Tuyệt sư thái khẽ nhíu mày.
"Xem ra sư thái đã quên, sau khi từ Nga Mi trở về, trên giang hồ lời đồn đại về ta nổi lên bốn phía, công bố ta tìm được bí mật trong Đồ Long Đao.

Lúc ấy không biết có bao nhiêu người nghe tin lập tức hành động, ta khi đó chỉ là một tiểu bối, ăn bữa nay lo bữa mai, hoảng loạn." Trương Vô Kỵ thở dài: "Đúng vào thời điểm đó ta mới có ý nghĩ, nếu một ngày kia Trương Vô Kỵ không thể không chết, ta liền thay tên đổi họ mà sống, né tránh những phong ba đó!"
Diệt Tuyệt sư thái biết bí mật thực sự của Ỷ Thiên Đồ Long, chỉ có một mình Ỷ Thiên Kiếm hay Đồ Long Đao là không có khả năng phá giải bí mật, bởi vậy lúc nghe thấy lời đồn kia căn bản chẳng thèm để ý, đã quên sạch sành sanh.

Bây giờ nghe Trương Vô Kỵ nói như vậy, cũng cảm thấy có chút không dễ tiếp lời.
Mà đám người ở đây, có tám phần đều đã từng ra tay với Trương Vô Kỵ, lúc này nghe Trương Vô Kỵ nhắc lại nợ cũ, nhất thời đều lúng túng, cũng có một vài tiểu nhân rối loạn.
Trương Vô Kỵ cười lạnh một tiếng: "Hoài bích kỳ tội(*).

Ta cũng vậy, cha mẹ ta cũng thế, đều không dám lấy sức một mình đối kháng cả thiên hạ, chỉ có thể tìm cách tránh đi, hoặc là chết, ngoài ra còn cách nào khác nữa?"
"Tràng cảnh của Võ Đang hôm nay, làm ta nhớ lại một vài chuyện cũ năm xưa!"
*****************
(*)Hoài bích kỳ tội: Trong câu Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.

Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Ngoài ra còn ý ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị, kẻ vô tri lại vui vẻ sống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui