Vô Kỵ Thanh Thư


Nhiệt độ trong mật đạo càng lúc càng cao, trừ Trương Vô Kỵ thần công đại thành nóng lạnh bất xâm, những người còn lại đều là mồ hôi đầm đìa, thần sắc ảm đạm, dường như có thể xuyên qua tầng đất thật dày nghe thấy thanh âm lầu son gác tía ầm ầm ngã xuống trong biển lửa, tan thành cát bụi.
Minh Giáo trăm năm cơ nghiệp, bị người tấn công lên Quang Minh Đỉnh, cả tổng giáo cũng bị một mồi lửa đốt trụi.

Kết cục như vậy, nếu mười năm trước nói ra, tất cả những người đang ngồi đây còn chẳng thèm ngó ngàng, nhưng bây giờ, bọn họ lại tận mắt đối mặt với kết cục này.
Bọn họ khắc khẩu, bất hoà, bỏ đi, tự lập môn hộ, đơn giản là cậy vào trong lòng tự phụ với bản lĩnh của mình, tin tưởng bất luận thế nào Minh Giáo cũng sẽ không thật sự bởi vậy mà hủy diệt, tin tưởng mình có năng lực xoay chuyển tình thế.
Nhưng hiện thực lại mạnh mẽ giáng cho tất cả một cái tát vang dội, nói cho bọn họ, bọn họ kỳ thật làm không được.
Không ai đem toàn bộ thất bại lần này đổ hết lên đầu Thành Côn.

Nếu không phải bởi vì bọn họ tự cho mình quá cao, đứng trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng vẫn không quan tâm mà nội chiến, Thành Côn sao có thể tìm được cơ hội đánh lén?
"Không thể tiếp tục như vậy được.

Minh Giáo chúng ta chịu không nổi họa Quang Minh Đỉnh bị vây công lần thứ hai." Bành Oánh Ngọc mở đầu phá vỡ trầm mặc.

"Trước đó chúng ta đều tự cho là có thể thông thiên, mình không làm giáo chủ thì không ai khác xứng làm, lại không ngờ rằng kỳ thật cả đám chúng ta đều không có bản lĩnh gì lớn, bị kẻ khác chơi đùa như đồ đần.

Bây giờ ta không muốn làm giáo chủ gì hết.

Ta chỗ nào xứng với danh giáo chủ chứ?"
Dương Tiêu tựa lên vách đá, nhắm mắt không nói.
Chu Điên đáp: "Thế nhưng giáo chủ không phải ai làm cũng được.

Nếu muốn người khác làm giáo chủ, Chu Điên ta là người đầu tiên không phục, nhưng nếu Chu Điên ta thật sự làm giáo chủ, những người khác lại không phục.

Bất luận ai làm đều không có cách nào để tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, coi như miễn cưỡng lập giáo chủ thì có ích lợi gì?"
Đại Ỷ Ti nhìn thoáng qua Tạ Tốn, thần sắc nhàn nhạt: "Lời này có lý, nếu là lúc trước đương nhiên phiền phức, may mà bây giờ mọi người biết được an bài của nghĩa phụ lúc lâm chung, chiếu theo đó làm là được."
Nhưng Tạ Tốn không đón lời bà, chỉ vuốt ve Đồ Long Đao trong tay nói: "Ta bây giờ hai mắt đã mù, lại luyện Thất Thương Quyền tổn hại tâm mạch, hiện tại nhìn như bình thường, trên thực tế đầu óc thường xuyên gắt gỏng hỗn loạn.

Dương giáo chủ nếu biết ta biến thành như bây giờ, sẽ không ủy thác trách nhiệm cho ta, tạm thay vị trí giáo chủ, ta cũng làm không được."
Bành Oánh Ngọc nói: "Ấy, ngươi tội gì phải thế?" Thấy Tạ Tốn vẫn không hề bị lay động, cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải nói: "Vậy thì...!Ân Thiên Chính, Vi Nhất Tiếu, hai người các ngươi thấy thế nào?"
Vi Nhất Tiếu tròng mắt xoay hai vòng: "Ta không có ý định làm giáo chủ, lúc trước chẳng qua là thấy các ngươi náo loạn trong lòng khó chịu, muốn tranh một hơi thôi.

Ân nhị ca, huynh thấy thế nào?" Tứ Đại Pháp Vương Minh Giáo Tử Bạch Kim Thanh, Vi Nhất Tiếu xếp cuối cùng, bây giờ Tam Vương còn lại đều ở đây, đương nhiên không tới phiên y thò đầu ra, Đại Ỷ Ti hiển nhiên đứng về phía Tạ Tốn, mà Tạ Tốn không muốn làm giáo chủ.

Thế nhưng Tạ Tốn bỏ gánh không làm, vậy chẳng phải muốn hướng tới trên người Dương Tiêu? Vi Nhất Tiếu trong lòng cực kỳ không vui, nghĩ tới nghĩ lui, quyết ý giúp nhị ca nhà mình một tay.
Nhưng không ngờ Ân Thiên Chính vuốt chòm râu bạc phơ, cười khà khà hai tiếng: "Ta làm giáo chủ, Ngũ Hành Kỳ chẳng phải lập tức trở mặt với ta hay sao? Đến lúc đó ta lại thành tội nhân.

Vẫn là miễn đi!"
Chưởng kỳ sứ Cự Mộc Kỳ Văn Thương Tùng sắc mặt lập tức trầm xuống: "Nếu ngươi thật sự làm, Ngũ Hành Kỳ chúng ta cũng không phải bụng dạ hẹp hòi không phân rõ nặng nhẹ.

Chỉ sợ ngươi không có năng lực này, lại còn muốn hắt nước bẩn lên đầu người khác, mạo xưng là trang hảo hán."
"Văn Thương Tùng, ngươi nói thế là thế nào? Nhị ca ta lên núi trợ giúp, ai dám nói huynh ấy không xuất một phần đại lực, không phải đại công thần? Đến phiên ngươi ở đây nói chuyện chanh chua?" Vi Nhất Tiếu vỗ bàn phát cáu, nhưng y mang trọng thương, vẫn lộ ra vẻ uể oải.
Chưởng kỳ sứ Hồng Thủy Kỳ Đường Dương lập tức bắt được cơ hội cãi lại: "Hắn lên núi không phải là chuyện hiển nhiên sao? Nếu hắn không lên núi, tiểu nhân vô sỉ như vậy chúng ta chọc ngoáy cũng ngại bẩn tay, đâu đến phiên ngươi lấy cái này ra luận công hành thưởng? Hay là sợ giáo chủ Thiên Ưng Giáo đây không có chuyện tốt gì khác để nói?"
Ân Thiên Chính tiếp tục cười ha hả hoà giải: "Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa.

Đường Dương nói không sai, về Minh Giáo chi viện là bổn phận của ta, ta cũng không phải tới tranh giáo chủ...!"
"Bạch Mi lão nhi, ngươi mất hồn rồi à?" Không đợi Ân Thiên Chính nói xong, Chu Điên đã không nhịn được kêu lên: "Không tranh giáo chủ? Ngươi lập ra cả Thiên Ưng Giáo, còn nói lời này, lừa ai đấy? Định ý đồ quỷ quái gì? Có rắm mau thả! Thật không thoải mái!"
Quả thực lời này của Ân Thiên Chính quá không có sức thuyết phục, tất cả mọi người đều cho rằng ông làm bộ làm tịch, không ai để tâm.
Nhưng Chu Điên nói năng thật không dễ nghe, lập tức liền có người của Thiên Ưng Giáo chịu không nổi làm ầm ĩ với hắn, mà Chu Điên trên người không còn khí lực, ngoài miệng vẫn không tha, khí thế kinh người: "Chu Điên ta trời sinh ăn nói đã là cái đức hạnh này, ngươi muốn thế nào?"
Hai phe càng cãi càng hung, lại thêm những người khác chen vào, càng thêm hỗn loạn hơn, đến cả Ngũ Tán Nhân Lãnh Khiêm không thích quản việc nhất cũng phải nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ồn ào!"
Đương nhiên không có ai để ý đến hắn, chỉ lo đề cử người hợp ý, công kích kẻ chán ghét.
Trương Vô Kỵ yên tâm thoải mái ở một bên làm người vô hình, xem kịch đến say sưa ngon lành.
Nhao nhao hồi lâu cũng không ra được kết luận gì, cuối cùng Tạ Tốn nghe không nổi nữa, giáng thật mạnh Đồ Long Đao trong tay xuống đất: "Đừng có cãi nữa!"
Mặt mũi của quyền giáo chủ vẫn phải cho, mọi người đồng loạt im hơi lặng tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm ông, hi vọng ông có thể nói ra được cái gì.
Tạ Tốn hoãn một hơi, mới nói: "Trong di thư Dương giáo chủ có viết: Nếu ngài có bất trắc, ta tạm thay vị trí giáo chủ chưởng giáo, ngày sau ai tìm về được Thánh Hỏa Lệnh thất lạc thì trao chức vị giáo chủ cho người đó."
"Không được! Chúng ta khó khăn lắm mới tụ tập ở đây, lại vì tìm Thánh Hỏa Lệnh gì gì kia mà chạy khắp nơi, thế thì có khác nào trước kia?" Thuyết Bất Đắc vội vàng nói, "Huống hồ Thánh Hỏa lệnh đã biến mất nhiều năm như vậy, ai có thể cam đoan nó còn tồn tại trên đời chưa bị phá hủy? Dương giáo chủ tất nhiên sẽ không không nghĩ tới điểm này, vậy có nói tìm không được thì làm sao không?"
Cho dù vẫn còn, nếu mang về Thánh Hỏa Lệnh lại là một tên phế vật ất ơ nào đó, chẳng lẽ cũng phải tôn hắn làm giáo chủ hay sao?
"Nếu tìm không thấy, vậy từ ta nhìn người, chọn anh tài mà truyền." Tạ Tốn nói.
"Gì chứ? Quanh đi quẩn lại, lại đi vòng trở về!" Vi Nhất Tiếu không vui, "Chuyện cũ không đề cập tới, cứ lấy lần này mọi người xuất lực mà tính.

Tạ tam ca, Ân nhị ca, các huynh nói một câu đi!"
Dương Tiêu rốt cuộc kìm nén không được, cười lạnh: "Vi Nhất Tiếu, ngươi không cần trong tối ngoài sáng chèn ép ta như vậy! Dương giáo chủ đến cả Càn Khôn Đại Na Di cũng sẵn lòng chỉ điểm cho ta, lại vẫn không chọn ta làm người thừa kế, chứng tỏ trong lòng lão nhân gia ta là người không thể gánh vác được, bây giờ trải qua chuyện này, ngài ấy quả thực không nhìn lầm, ta đảm đương không nổi! Ta nói như vậy, ngươi yên tâm chưa?"
Vi Nhất Tiếu bị y chọc thủng suy nghĩ trong lòng, như bóc đi một lớp da mặt, lập tức cũng cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành nói: "Được! Vậy ngươi nói đi?"
"Ta cảm thấy đề nghị của ngươi không tồi, cứ như vậy đi." Dương Tiêu một lần nữa nhắm mắt lại, dáng vẻ siêu nhiên vật ngoại.
Vi Nhất Tiếu bị sặc gần chết, trợn trắng mắt nói không nên lời.
Đại Ỷ Ti chớp chớp mắt, nói tiếp: "Nếu muốn luận công lao lần này, Tạ tam ca giết đầu đảng tội ác Thành Côn, ta thì không cần đề cập, Ân nhị ca cũng khuất phục không ít cao thủ lục đại phái, đương nhiên, còn có tôn nhi tốt kia của Ân nhị ca càng là nhất đại công thần.

Công lao của tôn nhi, tính cho Ân nhị ca chứ?"
Trương Vô Kỵ nhướn mày, biết là không thể bỏ qua mình được mà.
Ân Thiên Chính lại từ chối: "Ta còn không đến mức đi đoạt công lao của một tiểu bối."
Lời này vừa ra, ngay cả Tạ Tốn cũng nhíu mày.

Nếu như chỉ là khiêm tốn, nói một lần cũng đủ rồi, nhưng Ân Thiên Chính năm lần bảy lượt nói ông không có ý này, dường như nghiêm túc không muốn làm giáo chủ vậy.

Nhưng nếu nói ông không có một chút ý định nào, vậy cũng không giống.
Nhưng bất luận Ân Thiên Chính nghĩ thế nào, Ngũ Hành Kỳ lại như bắt được cọng rơm cứu mạng, Trang Tranh giành nói: "Nếu bàn về công lao, ai cũng không sánh bằng Ân Di Ái.

Ân lão nhi, ngươi một trưởng bối trốn sau cháu trai nhặt công lao, thật không biết xấu hổ, may mà ngươi còn biết tự mình hiểu lấy!"
Chu Điên xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: "Quái lạ, Ngũ Hành Kỳ sẽ nói giúp cho người của Thiên Ưng Giáo à?"
Trang Tranh nói: "Lúc Ân Di Ái lên núi, đã cứu ta cùng tính mạng của huynh đệ ba kỳ khác dưới tay lão ni cô Diệt Tuyệt sư thái kia!"
"Khó lường! Vậy Ngũ Hành Kỳ chẳng phải đều tâm phục khẩu phục hắn cả rồi?" Thuyết Bất Đắc cười khà khá: "Chu Điên, võ công của Ân Di Ái thật là lợi hại, có phải hay không?"
"Bạch Mi lão nhi, thì ra ngươi đang có ý đồ này!" Chu Điên vỗ tay: " Không tồi, không tồi, Ân Di Ái này ta tâm phục khẩu phục.

Chẳng qua chính ngươi không làm, để tôn nhi của mình làm, cũng là đủ hào sảng!"
Hai người kẻ xướng người hoạ, Ân Thiên Chính một chút cũng không giận, chỉ nói: "Các ngươi xem, nói muốn chọn giáo chủ, Vi Tứ đệ đem ta treo bên miệng nửa ngày cũng không ra được cái gì, tôn nhi kia của ta vừa ló đầu ra, các ngươi lập tức công nhận.

Cho nên nói, chúng ta ồn ào nhốn nháo mấy chục năm, bất luận ai làm giáo chủ cũng có người không vui, chẳng bằng để một người ngoài cuộc tới làm, tất cả mọi người đều giống nhau, trong lòng cũng khoan khoái."
Vi Nhất Tiếu nói: "Nhưng hắn vẫn tôn nhi của huynh, giáo chủ rồi cũng họ Ân?"
Ân Thiên Chính nói: "Chẳng lẽ võ công của tôn nhi ta còn đảm đương không nổi?"
Mọi người đều nở nụ cười, lời này của Ân Thiên Chính nói đến tâm khảm của bọn họ.

Bất luận ở đây ai làm giáo chủ cũng không thể phục chúng, Ân Di Ái võ công cái thế, nhìn biểu hiện của hắn cũng là có dũng có mưu trật tự rõ ràng, còn cứu mạng của tất cả mọi người.

Hắn làm giáo chủ, không ai không phục, đều rất vui lòng.
Tạ Tốn gật đầu nói: "Đã như vậy, chúng ta lập Ân Di Ái làm giáo chủ, tất cả mọi người không hai lời.

Ân nhị ca, Thiên Ưng Giáo kia của huynh cũng gom vào Minh Giáo, về sau không còn Thiên Ưng Giáo nữa!"
Ân Thiên Chính không hề từ chối: "Đây là đương nhiên, các ngươi nghe thấy chưa!" Nửa câu sau là hướng về phía người của Thiên Ưng Giáo mà nói.

Tất cả mọi người Thiên Ưng Giáo đều vô cùng khâm phục Trương Vô Kỵ, nghe vậy chỉ có reo hò khen ngợi, không hề không phục.
Trương Vô Kỵ cười cười, tạm buông Tống Thanh Thư trong lòng xuống, đứng dậy chắp tay nói: "Các vị ưu ái ta như thế, ta từ chối thì bất kính, chỉ là thân phận của Di Ái có ẩn tình khác, hôm nay ta liền nói rõ với mọi người, miễn cho ngày sau lại bởi vậy sinh hiềm khích.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui