Vô Kỵ Thanh Thư


Lại qua mấy ngày, Trương Vô Kỵ rốt cuộc về tới Võ Đang.

Hắn cũng không biết bởi vì mình tiết kiệm một phong thư mà dẫn tới phong ba, chỉ cảm thấy Võ Đang hôm nay vẫn là trời trong nắng ấm gió nhẹ, phong cảnh yên bình quen thuộc.

"Đã lâu không gặp." Trương Vô Kỵ mỉm cười chào hỏi tiểu bằng hữu tình cờ gặp, lại nhận được một đôi mắt lóe sáng khinh thường.

Sao đột nhiên Võ Đang hình như rất có ý kiến với mình vậy?
Trương Vô Kỵ đè xuống nghi hoặc trong lòng, đi ra sau núi.

Rời đi lâu như vậy, hắn đương nhiên phải ngay lập tức đi bái kiến Trương Tam Phong.

Nhưng khi hắn bước vào phòng của Trương Tam Phong, một đám người đứng bên trong đồng loạt xoay đầu lại, động tác chỉnh tề, ánh mắt sắc bén, cho dù là Trương Vô Kỵ cũng không nhịn được nổi da gà toàn thân.

Không phải hắn nghĩ quá nhiều, nhưng Trương Vô Kỵ cảm thấy Trương Tam Phong cũng vậy, Võ Đang Ngũ Hiệp cũng thế, đều đang ở đây chờ hắn.

Khi nào thì mình có mặt mũi lớn vậy rồi? Hơn nữa ánh mắt này thấy thế nào cũng không hề liên quan đến hữu hảo.

Hắn đắc tội tất cả các sư thúc bá lẫn thái sư phụ cùng một lúc hồi nào vậy?
Trương Vô Kỵ nghi hoặc nhìn lại, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại sau lưng Tống Viễn Kiều.

Tống Thanh Thư đang đứng phía sau Tống Viễn Kiều, dường như muốn thò đầu ra chào hỏi hắn, nhưng bởi vì Tống Viễn Kiều đứng ngay trước mặt mà không dám ho he nhúc nhích gì, chỉ có thể hơi hơi quay đầu, hướng hắn nhẹ nhàng chớp mắt ra hiệu, bất đắc dĩ nhún vai.

Trương Vô Kỵ lập tức hiểu ra, ánh mắt mềm mại đi, hơi hơi cong khóe miệng nhẹ cười.

"Khụ khụ!"
Tống Viễn Kiều rốt cuộc nhìn không nổi nữa, ho khan thật mạnh, nghiêng người qua bên cạnh chặn lại Tống Thanh Thư, cũng ném cho Trương Vô Kỵ một ánh mắt cảnh cáo: Tiểu tử, ngươi coi chúng ta không tồn tại hả?
Trương Vô Kỵ sửng sốt một chút mới phản ứng được mình quả thật có chút quá đà, chẳng qua từ tình hình này, xem ra Tống Thanh Thư đã thẳng thắn chuyện giữa hai người trước một bước rồi, bằng không cũng sẽ không có cục diện tam đường hội thẩm thế này.

Tuy việc này đối với Trương Vô Kỵ là hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng nếu đã xảy ra, vậy hắn cũng sẽ nắm chặt cơ hội.

Vì thế, hắn trực tiếp vung vạt áo choàng quỳ xuống, nói: "Vô Kỵ thích Thanh Thư, mong rằng Tống đại bá, thái sư phụ thành toàn chúng con."
"Ngươi thích Thanh Thư? Vậy sao không hỏi xem ý kiến của Thanh Thư thế nào?" Tống Viễn Kiều tức giận.

Ông đã biết Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đã sớm đến với nhau từ lúc đi tham gia Quần Anh Hội của Nga Mi, một hơi giấu giếm nhiều năm như vậy.

Khi đó Thanh Thư mới bao nhiêu tuổi? Nó mới bao nhiêu tuổi? Tên cầm thú này!
Tống Viễn Kiều bất chấp sự thật rằng Trương Vô Kỵ còn nhỏ hơn Tống Thanh Thư mấy tháng, nhận định là Trương Vô Kỵ không có ý tốt dụ dỗ, sau đó còn lôi kéo Tống Thanh Thư theo hắn giấu giếm mình.

Thanh Thư hiếu thuận như vậy, đây là lần duy nhất nó ngỗ nghịch mình!
Tống Viễn Kiều tích cóp đủ khí lực, thề phải ra oai phủ đầu Trương Vô Kỵ.

Nhưng con của ông không muốn phối hợp với ông! Trương Vô Kỵ vừa dứt, Tống Thanh Thư gần như lập tức đáp luôn: "Con đồng ý! Con đã sớm thích Vô Kỵ rồi!"
Không có tiền đồ! Có ai vội vàng như con không hả?!
Tống Viễn Kiều quả thực sắp bị tức chết rồi, trừng mắt quát: "Ngươi im mồm! Âm dương điều hòa mới là chính đạo, hai đứa các ngươi đều là nam tử, còn ra thể thống gì nữa?"
"Khế huynh đệ tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải chuyện hiếm lạ, có gì mà không thể?" Tống Thanh Thư chuẩn bị vô cùng đầy đủ, "Con và Vô Kỵ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở bên hắn con rất sung sướng, trừ hắn ra không muốn ai khác!"
"Thanh Thư nói không sai.

Con và Thanh Thư đều đã không còn là trẻ con, bên nhau cũng đã bảy năm, chừng ấy thời gian đủ để chúng con hiểu chúng con rốt cuộc muốn cái gì." Trương Vô Kỵ đúng lúc mở miệng, "Cuộc đời này con sẽ không muốn cưới ai khác, chỉ mong có Thanh Thư làm bạn ở bên, con tất không phụ y."
Gương mặt Tống Thanh Thư nhịn không được lộ ra vui mừng, nhìn Trương Vô Kỵ cười, cả khuôn mặt đều bừng sáng lên.

Tống Viễn Kiều phất ống tay áo một cái: "Nói miệng không bằng chứng!"
"Trương Vô Kỵ tại đây thề, nếu con phụ Thanh Thư, vậy khiến cho con thịt nát xương tan, chết không yên lành." Trương Vô Kỵ nghiêm mặt nói: "Con thật tâm muốn cưới Thanh Thư, tâm này chí thành, hoàng thiên hậu thổ cùng chừng giám, tuyệt không có nửa chữ hư ngôn."
"Ồ? Thanh Thư chính là chưởng môn đời tiếp theo của Võ Đang ta, ngươi nhẹ nhàng mấy câu liền muốn cưới? Thanh Thư cũng là nam nhi, dựa vào cái gì phải gả?" Tống Viễn Kiều hừ lạnh.

"Vậy con gả, Thanh Thư cưới con cũng được." Trương Vô Kỵ chân tình thực lòng.

Tống Thanh Thư vội vàng gật đầu, trên mặt tràn đầy tha thiết.

Tống Viễn Kiều không muốn nói nữa.

"Đại ca, đại ca!" Trương Tùng Khê vội vàng kéo tay áo của Tống Viễn Kiều, làm dịu bầu không khí xấu hổ.

.

Ngôn Tình Hay
Kỳ thật ai cũng hiểu rõ, hai đứa nhỏ đều đã lớn, đều có suy nghĩ và cuộc sống của riêng mình, đã không phải do bọn họ làm chủ, việc này căn bản không cản được.

Huống hồ, trừ giới tính ra, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư hai trẻ vô tư, nền tảng, nhân phẩm, năng lực, không ai rõ ràng hơn, cũng không ai xứng đôi hơn.

Chỉ là, dù sao cũng là con ruột của mình.

Đều nói nữ sinh hướng ngoại, Tống Thanh Thư bày ra dáng vẻ chỉ cần tình lang không cần cha này, quả thực như chọc một nhát vào tim Tống Viễn Kiều.

Một chút ý niệm bí ẩn cuối cùng, chính là khi mọi người đánh giá hai người trẻ tuổi, ai công ai thụ liếc qua là thấy ngay.

Làm nam nhân, Tống Viễn Kiều luôn cảm thấy chuyện này Tống Thanh Thư chịu thiệt thòi bị ức hiếp, trong lòng đã dấy lên mấy phần bài xích.

Nếu công thụ đổi lại, nói không chừng ông sẽ dễ chấp nhận hơn một chút.

Nhưng mặc kệ có thể chấp nhận hay không, đều là kết cục đã định, ông có thể làm, quá lắm chỉ là hung hăng giày vò Trương Vô Kỵ một trận cho bõ tức mà thôi.

Từ xưa đến nay, nhạc phụ mẫu làm khó dễ con rể đã thành truyền thống, chính là vì khảo nghiệm lòng thành tâm của người ta.

Tống Viễn Kiều cảm thấy việc này con trai bị ức hiếp, nhất định phải tìm cách đòi nợ lại: "Chuyện của hai đứa, ta không nói là không thể."
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư nghe vậy đồng thời vừa mừng vừa lo, lại nghe Tống Viễn Kiều nói tiếp:
"Nhưng ngươi phải biết, Thanh Thư từ nhỏ đã được ta cẩn thận che chở lớn lên, ta vốn định đợi thêm một, hai năm nữa, tìm cho nó một danh môn thục nữ, lo liệu một hồi hôn sự long trọng chiêu cáo thiên hạ." Tống Viễn Kiều dừng một chút, "Mặc dù bây giờ Thanh Thư coi trọng ngươi, nhưng không có nghĩa sau này nó luôn phải cùng ngươi che che giấu giấu, không dám để người khác biết như vậy."
Trương Vô Kỵ đã có chút hiểu rõ: "Xin Tống đại bá nói thẳng, con cũng sẽ không để Thanh Thư chịu thiệt thòi."
Tống Viễn Kiều nói: "Khế huynh đệ, quả thực là có.

Nhưng đây rốt cuộc không phải chính đạo, thể diện của Võ Đang ta còn chưa lớn đến mức có thể khiến cho ai nấy cũng đều bình tĩnh mà đối đãi.

Thanh Thư cùng ngươi lập khế ước, ngày sau ra ngoài, hai đứa các ngươi chắc chắn phải chịu không ít trào phúng khinh thường, ta phản đối cũng là xuất phát từ nguyên nhân này."
"Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ." Trương Vô Kỵ thấp giọng nói, không hề phản bác, nếu Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố vẫn còn sống, nhất định cũng sẽ cố kỵ nhiều như vậy.

"Chỉ là con tâm ý kiên quyết, sẽ không bởi vậy sợ hãi lời đồn đãi."
"Bây giờ nói thì dễ, ta chỉ sợ ngươi sau này chịu nhiều uất ức, suy nghĩ quá nhiều, làm hỏng tình cảm." Đây cũng là lẽ thường, rốt cuộc lòng người dễ đổi.

"Chỉ cần Thanh Thư và con bên nhau, người ngoài nói cái gì, chẳng lẽ có thể tổn hại được một cọng tóc của chúng con sao?" Trương Vô Kỵ thật sự không để ý đến cái nhìn của người khác, có thể khiến hắn để ý vài phần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Ta là phụ thân của Thanh Thư, ta phải lo lắng cho nó nhiều hơn một chút." Tống Viễn Kiều thở dài: "Ta muốn ngươi phải thay nó chia sẻ nhiều hơn.

Nếu ngươi xuống dưới chân núi Võ Đang, từng bước một dập đầu lên núi cầu thân, ta sẽ chấp nhận ngươi."
Cứ như vậy, sau này giang hồ bàn tán, trọng tâm sẽ hướng trên người Trương Vô Kỵ nhiều hơn, áp lực mà Tống Thanh Thư phải chịu cũng bớt đi nhiều.

Trương Vô Kỵ vừa định đồng ý, Tống Thanh Thư bỗng nhiên lao ra quỳ bên cạnh hắn, ngửa đầu nói: "Vô Kỵ đi, con cũng đi! Vốn là chuyện của cả hai người chúng con, dựa vào cái gì chỉ bắt một mình Vô Kỵ đi?"
Tống Viễn Kiều cùng Trương Vô Kỵ đồng thanh quát: "Thanh Thư!"
"Con sẽ không đổi ý!" Việc này Tống Thanh Thư không nhường chút nào.

Trương Vô Kỵ võ công cao đến mấy cũng không phải mình đồng da sắt, từng bước một dập đầu lên núi, cuối cùng sợ là một tháng sau cũng đừng hòng xuống giường, y làm sao nỡ? Nhưng Tống Viễn Kiều làm vậy tất cả đều là vì y mà suy xét, y cũng sẽ không phản bác, chỉ có thể cùng làm với Trương Vô Kỵ.

"Con thích Vô Kỵ, chúng con muốn ở bên nhau, việc này rất khó, nhưng chính bởi vì khó, mới phải để chúng con cùng làm!"
Trương Vô Kỵ cảm động không thôi: "Thanh Thư!"
Tống Thanh Thư nói tiếp: "Những lời đồn đãi vớ vẩn đó con không sợ! Con và Vô Kỵ nam tử yêu nhau, mặc dù kinh thế hãi tục, nhưng chúng con ngày sau nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn, những người kia bàn ra tán vào, chẳng qua là chính mình không có bản lĩnh sống ngày lành tháng tốt nên ghen ghét mà thôi! Người thật sự sống tốt sẽ không rảnh rỗi bàn tán những chuyện này!"
Tống Viễn Kiều không ngờ con trai mình sẽ nói ra những lời như vậy, tưởng như trong một đêm bỗng trưởng thành, không còn cần người thay y che mưa chắn gió.

Nhưng nghĩ đến sự trưởng thành này hoàn toàn là vì Trương Vô Kỵ mà nên, lại thấy rất hụt hẫng.

Trương Tam Phong bàng quan lâu như vậy, cũng biết Tống Viễn Kiều đã không đành lòng, mở miệng nói: "Cũng không cần đến thế, vạn sự chẳng qua thuận theo tự nhiên thôi."
"Sư phụ!"
"Ngày mai, Thanh Thư và Vô Kỵ cùng đến đại điện quỳ một chút, nếu lắc ra quẻ tốt nhất, chứng tỏ các con trời sinh hữu duyên." Trương Tam Phong nói, "Nếu là quẻ khác, các con lại đi quỳ sơn môn bày tỏ lòng thành đi!"
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư liếc nhau, dập đầu nói: "Đa tạ thái sư phụ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui