Vô Kỵ Thanh Thư


"Ta thi châm trước, Lương đạo trưởng quan sát kỹ trình tự và vị trí huyệt đạo ta hạ xuống, lát nữa ta làm một người rơm cho ông tập." Bởi vì Sử Hỏa Long không thể đi, chỉ có thể để Dương Tình mang theo Sử phu nhân, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đi quấy cục của Trần Hữu Lượng.

Nhằm bảo đảm Sử Hỏa Long trị liệu thuận lợi, Dương Tình gọi một y sư của Toàn Chân Giáo đến học nghệ với Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ chăm chú xuống tay như bay dưới ánh mắt sáng rực của Lương đạo trưởng, ngân châm lầm lượt đâm vào huyệt, rất nhanh toàn bộ tấm lưng của Sử Hỏa Long đã phủ kín ngân châm nhọn hoắt, nhìn mà có cảm giác áp lực khiếp người.

"Nhớ kỹ chưa?" Trương Vô Kỵ thu tay lại, hỏi.

Lương đạo trưởng nhẹ gật đầu.

Trương Vô Kỵ không nói thêm gì nữa, châm lửa vào mẩu vải nhung tẩm nước thuốc ở đuôi ngân châm, nhìn mẩu nhung từ từ bị lửa cắn nuốt, khí tức nóng rực làm huyệt vị trên lưng Sử Hỏa Long hơi đỏ lên.

Chờ mẩu nhung bị đốt hết, Trương Vô Kỵ thu ngân châm, chỉ thấy ở lỗ kim chảy ra giọt máu màu đỏ tím.

"Cảm giác thế nào?" Trương Vô Kỵ nhúng ngân châm vào nước sau đó đem ngâm trong rượu trắng, đồng thời hỏi thăm cảm thụ của Sử Hỏa Long, "Đau không?"
Sử Hỏa Long khởi động hai tay, thử cúi người chống đỡ lực đạo trên người, cơ bắp toàn thân phập phồng, máu độc đỏ tía chảy đầy lưng: "Kim châm không đau, không có cảm giác gì.

Trên tay có chút lực đạo, nhưng vừa dùng lực liền tê dại."
"Đó là bởi vì ông vừa mới bắt đầu loại bỏ độc tố, cơ thể vẫn còn trong trạng thái tê liệt, chờ qua hai lần đầu sẽ rất đau." Trương Vô Kỵ gật đầu, "Xuống ngâm thùng tắm hai khắc đi, dẫn máu độc ra."
Thùng tắm bên cạnh sớm đã đổ đầy nước thuốc Trương Vô Kỵ bào chế, nước thuốc màu trắng ngà, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Sử Hỏa Long theo lời bước vào thùng tắm, ngồi vào trong nước thuốc, ông ta vừa vào, liền có màu tím đen dơ bẩn như sương khói tan vào trong nước.

"Dược liệu nấu nước thuốc ta đã chuẩn bị hết giao cho Thẩm cô nương, Lương đạo trưởng sau này cứ đến hỏi cô ấy, theo phương pháp ta dặn sắc thuốc là được." Trương Vô Kỵ thấy Sử Hỏa Long bởi vì nước nóng mà đầu đổ đầy mồ hôi, nói với Lương đạo trưởng: "Chúng ta ra ngoài đi."
"Trương thiếu hiệp xin dừng bước." Sử Hỏa Long bỗng nhiên mở miệng giữ lại.

Trương Vô Kỵ sửng sốt, nhưng vẫn dừng bước nhìn Sử Hỏa Long.

Lương đạo trưởng thấy thế, vội vàng lặng lẽ ra ngoài, để lại không gian cho hai người.

Sử Hỏa Long nhìn Trương Vô Kỵ, ánh mắt có chút quỷ dị khó lường.

"Sử bang chủ có cái gì muốn nói, không bằng nói thẳng." Trương Vô Kỵ nhìn thẳng vào ông ta một hồi, cuối cùng không nhịn được.

"Ta nghe nói, Ân giáo chủ của Minh Giáo và sư huynh của cậu Tống thiếu hiệp đều là đệ tử của Dương cô nương." Sử Hỏa Long trầm mặc một hồi mới nói: "Thực sự ta vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ân giáo chủ tự xưng trước mười bốn tuổi đều ở chỗ Dương cô nương học nghệ, nhưng ta từng tới bái phỏng Dương cô nương, chưa bao giờ thấy Dương cô nương có đệ tử nào.

Lần này ta ở lại chỗ Dương cô nương lâu như vậy, thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm về Ân giáo chủ, nhưng các thị nữ không hề nói tỉ mỉ về hắn, lại hết sức quen thuộc với cậu."
Sự tồn tại và nơi ở của Dương Tình đều là Sử Hỏa Long nói cho Trương Vô Kỵ, ông ta sẽ phát hiện manh mối, thật sự hết sức bình thường.

Trương Vô Kỵ cúi đầu không nói.

"Ân Di Ái chính là cậu giả trang đúng không? Tuổi tác, thực lực, xuất thân đều phù hợp." Sử Hỏa Long nói, thấy Trương Vô Kỵ thần sắc không đúng, lại nói: "Không cần phải căng thẳng, cậu có ân cứu mạng với ta, Sử Hỏa Long ta là người có ơn tất báo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ, càng không có ý định hại cậu!"
"Sử bang chủ sẽ không vô duyên vô cớ nói với ta những điều này, rốt cuộc là..." Trương Vô Kỵ nhịn không được mở miệng dò hỏi.

"Con người của Trần Hữu Lượng, ta không dám nói ta nhìn thấu hắn, nhưng có một việc ta có thể kết luận." Sử Hỏa Long nói: "Trần Hữu Lượng có lòng đoạt thiên hạ!"
Việc này Trương Vô Kỵ đã sớm biết, nhưng hắn nghĩ mãi không ra vấn đề mấu chốt trong đó, lúc này được Sử Hỏa Long nhắc tới, sự ngây thơ trong hắn như chạm đến một cánh cửa, mở nó ra, hắn sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn mới, không thể quay đầu lại được nữa.

"Lúc này thiên hạ đại loạn, chính là kỳ ngộ cho loại người như Trần Hữu Lượng.

Hắn vừa mới vào Cái Bang đã thể hiện ý đồ muốn kích động người của Cái Bang dấy binh phản Nguyên.

Ta biết Nguyên triều dù suy vi, nhưng dư uy vẫn còn, nếu dấy binh, sơ sẩy một chút sẽ phải trả giá bằng tính mạng của huynh đệ toàn bang.

Ta hạ không được quyết tâm này, bởi vậy cự tuyệt, xa lánh hắn." Sử Hỏa Long nhẹ giọng nói, lâm vào hồi ức xa xăm: "Phải, ta biết suy nghĩ như vậy rất không anh hùng, nhưng mấy ai có thể quyết tâm đến như vậy? Xưa nay người dấy binh ngàn ngàn vạn vạn, nhưng người thành công lại chỉ có Chu Tần Hán Đường Tống, mà ta, chẳng qua chỉ là một gã ăn mày thôi."
Trương Vô Kỵ tìm cái ghế ngồi xuống, nghe Sử Hỏa Long chậm rãi nói tiếp:
"Sau khi ta xa lánh hắn, Trần Hữu Lượng sống rất không thoải mái, cho đến khi hắn tìm tới ta, nói với ta cậu có lẽ đã lấy được bí mật trong Đồ Long Đao.

Kỳ thật ta không quá tin, ta không tin hắn, ta chèn ép hắn như vậy, hắn còn có thể trung thành tuyệt đối với ta sao? Nhưng ta không quên được Hàng Long Thập Bát Chưởng không trọn vẹn, thế nên ta nảy lòng tham, quyết định dùng hắn một lần." Sử Hỏa Long thấp giọng nói: "Lòng tham thật sự là thứ không tầm thường nhất.

Ta phân phó hắn làm việc xong, liền bày mưu đặt kế với Lỗ Bát Quế tìm cơ hội giết hắn, nhưng ta không thành công, ngược lại còn cho hắn cơ hội."
"Trần Hữu Lượng là một nhân vật lợi hại." Trương Vô Kỵ nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói một câu như vậy.

Sử Hỏa Long cười, cũng không quan tâm Trương Vô Kỵ đánh giá thế nào, chỉ nói: "Đúng, hắn lợi hại nhất ở chỗ, rõ ràng ở trong điều kiện hoàn cảnh xấu, lại vẫn tìm được cơ hội lật ngược tình thế.

Trong đó dĩ nhiên là có vì ta sơ sẩy tự đại, cho hắn cơ hội giấu tài, nhưng bản lĩnh của chính bản thân hắn cũng không thể khinh thường.

Hắn không giống một người giang hồ, mà có chút giống người trong triều đình hơn.

Đương nhiên, người nhà của hắn đều chết hết trong tay triều đình, hắn căm thù người Mông Cổ đến tận xương tuỷ, hận không thể ăn thịt lột da, đây là điểm thứ hai ta có thể xác nhận.

Trương huynh đệ, ta là kẻ thô lỗ, đến bây giờ cũng không biết nên nói như thế nào.

Nếu ta đoán không sai, chờ Trần Hữu Lượng tiếp nhận chức bang chủ Cái Bang rồi, sẽ dùng thế lực của Cái Bang ta dấy binh phản Nguyên.

Đều là người Hán, ta cũng cảm thấy xua đuổi Thát Lỗ là trách nhiệm của chúng ta, thế nhưng những thủ hạ của ta kia, quá lắm chỉ có thể đi trộm một chút tình báo, lãnh binh đánh trận là tuyệt đối không thể.

Có lẽ Trần Hữu Lượng thật sự có thể gây dựng được một phen sự nghiệp, nhưng khi đó người đứng bên cạnh hắn nhất định không phải là những huynh đệ kia của ta!"
Trương Vô Kỵ nghe Sử Hỏa Long hơi có chút kích động nói xong đoạn này, nội tâm kỳ thật vô cùng thấu hiểu suy nghĩ của Sử Hỏa Long.

Nghĩ lại kiếp trước, hắn và mấy người Dương Tiêu chẳng phải là cũng liên tục bại lui đó sao? Bao nhiêu anh hùng bất tri bất giác trở thành con tốt thí dưới tay Chu Nguyên Chương?
"Ta là bang chủ của họ, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ cứ thế thành bàn đạp cho tên tiểu tử Trần Hữu Lượng này được.

Vậy nên ta hy vọng Trương huynh đệ có thể giúp ta một tay!" Sử Hỏa Long nói: "Bây giờ Cái Bang không biết bị Trần Hữu Lượng khống chế bao nhiêu, chỉ dựa vào Dương cô nương và phu nhân của ta e là khó có thể ổn định cục diện, chỉ cần Trương huynh đệ ra tay giúp đỡ, ngày sau Trương huynh đệ có chỗ nào cần đến ta, Sử mỗ đều không từ!"
Trương Vô Kỵ theo bản năng nói: "Ta giúp ông không phải là vì muốn ông báo đáp, chỉ là không muốn thấy Trần Hữu Lượng phát triển an toàn thôi."
"Ta đương nhiên biết, nếu Trần Hữu Lượng thật sự thành công, Minh Giáo sau này sẽ thêm một đại địch.

Thế nhưng Trương giáo chủ mặc dù là cử chỉ vô tình, lại có ân tái sinh với Sử mỗ." Sử Hỏa Long tiếp tục nói: "Mạng lưới tin tức của Cái Bang trải khắp tứ hải, nghĩa quân quý giáo tuy thanh thế mạnh, nhưng căn cơ của Minh Giáo dù sao cũng là ở Tây Vực, nếu có Cái Bang ủng hộ, sẽ như hổ mọc thêm cánh."
"Khoan đã! Ông nói vậy là có ý gì?" Trương Vô Kỵ ngơ ngác.

Sử Hỏa Long cũng ngơ ngác.

Thẳng đến lúc này bọn họ mới ý thức được, có lẽ ngay từ đầu, mỗi người bọn họ đều đang triển khai quanh hai trọng tâm khác biệt, nhìn như đang giao lưu, kỳ thực lại là đang tự quyết định.

Nhất thời bầu không khí trở nên cứng đờ, Trương Vô Kỵ cùng Sử Hỏa Long mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, qua hồi lâu, Sử Hỏa Long bỗng nhiên che mặt thở dài một tiếng, từ trong nước thuốc đứng lên, dở khóc dở cười nói: "Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta tuyệt đối không thể ngờ Trương huynh đệ thì ra là người như vậy."
Trương Vô Kỵ hai tay đặt lên đầu gối, sắc mặt lạnh cứng.

"Sử mỗ đã nói, cái mạng này là Trương huynh đệ cứu, tuyệt sẽ không có một chút ý đồ xấu nào, cứ yên tâm đi." Sử Hỏa Long nghiêm mặt: "Bây giờ gặp phải sự tình này, Sử mỗ cũng nhìn thấu một vài thứ, muốn ở đây nói rõ với Trương huynh đệ, mong rằng Trương huynh đệ suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm."
Trương Vô Kỵ không ngốc, bây giờ kịp phản ứng, cũng biết Sử Hỏa Long đến tột cùng là có ý gì, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn có chút hỗn loạn, Sử Hỏa Long sẵn sàng làm rõ mạch suy nghĩ cẩn thận thảo luận với hắn, hắn cầu còn không được: "Sử bang chủ mời nói.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui