Ngày hôm sau.
Lễ đính hôn của Tôn Bách cùng Tôn Triệu Mẫn tổ chức rất sang trọng.
Dù là được chuẩn bị gấp gáp nhưng tất cả mọi thứ đều đâu ra đấy, rất diễm lệ.
Thiếu nữ ngồi trước bàn trang điểm háo hức, chờ đợi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu được trang điểm lên, lại làm che mất một phần dễ thương, tăng thêm một phần thanh tú, gợi cảm.
Lễ phục lấp lánh như ngàn ngôi sao trên trời được hội tụ tất cả trên vạt váy.
Tôn Triệu Mẫn hiện tại xinh đẹp kiêu sa như một con công xoè đuôi rực rỡ.
Trái với đó, bên chỗ Lăng Thiếu Phàm lại rất u ám, âm u.
Anh chỉ tuỳ tiện mặc lên mình bộ vest như bình thường.
Ngay cả lễ phục cũng lười thử, không muốn mặc.
Cả đời anh chỉ muốn một lần mặc lễ phục bước lên lễ đường với duy nhất một người.
Mà nguòi đó vừa hay lại không phải là Tôn Triệu Mẫn.
“Boss, hà tất phải khổ như vậy.” – A Tử đứng bên cạnh vẫn quan sát trạng thái của anh từ hôm qua lúc cô đi đến nay.
Người nhạy cảm như anh ta làm sao Lăng Thiếu Phàm có thể dễ dàng che giấu.
“Đã lựa chọn, quyết không quay đầu.” – Anh “đọc” khẩu hiệu mà bản thân đã từng dạy, bắt người của mình thuộc nằm lòng câu này.
“Vậy thì chúc anh, chúc chúng ta sớm thành công.” – Nói rồi đi ra ngoài cùng với A Hành bảo vệ ngoài cửa.
Nhìn khuôn mặt lạ lẫm nhưng cũng thân thuộc trong gương, Lăng Thiếu Phàm thở dài khẽ kéo cổ áo.
“Sống được rồi tính sau, đừng làm khổ chị ấy là được.”
...
“Dao, em thật tuyệt vời.” – Tôn Thành Thắng ngồi trên ghế sofa chờ một lúc lâu, mới thấy cô đi xuống.
Trên người còn mặc bộ lễ phục màu vàng lấp lánh vai trễ, phần eo ôm sát.
Vô hình chung lại làm cho thân hình tiêu chuẩn hoàn mỹ của cô như được vẽ ra toàn bộ.
Khí chất trên người dù cho đã áp chế cũng không thể nào che giấu hết.
“Có khen cũng vô dụng, ông nên nhớ chỉ có thể nhìn không thể chạm.
Tôi vẫn chưa vô dụng đến lão già như ông cũng không giải quyết được.” – Cô khẽ liếc ông ta, từng cái nhấc tay cũng khiến người khác thật ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
“Được, được.
Mau đi thôi, đừng để trễ giờ.” – Nói gì thì nói vẫn là thương đứa con gái nhà ông ta nhất, sợ đến trễ lại mất mặt nó.
Thượng Quan Dao nhún vai đi theo.
Cô dù đã ở đây từ hôm qua đến nay, nhưng chưa từng ra ngoài.
Tôn Triệu Mẫn đang rất vui vẻ cứ chạy ra chạy vào không hề để ý còn có người khác ở nhà mình.
Từ sáng sớm đã chạy đến nơi trang điểm, làm gì có cơ hội nhìn thấy cô.
Lăng Thiếu Phàm thì chỉ mang đồ đến đây rồi lấy lí do bận nhiều việc nên vẫn là ở bên ngoài chứ chưa chịu về đây lấy năm phút.
“Sắp được gặp người quen rồi.
Cảm giác từ nhân tình trở thành mẹ kế thế nào?” – Tôn Thành Thắng ngồi bên cạnh muốn động chạm vào Thượng Quan Dao lắm chứ, nhưng từ cổ hơi thở ác sát trên người cô toát ra thật khiến lão sợ hãi lắm chứ, dù là chưa bao giờ thấy bản lĩnh thật sự của cô.
Ngoài việc, biết được lần Tôn Bách kia bị ám sát rơi xuống biển là do con bé này cứu ra, cũng đủ để thấy bản lĩnh như thế nào.
Hiển nhiên, lão vẫn nghĩ anh là may mắn gặp được “thứ đồ tốt” kia mới có thể đi đứng đàng hoàng chứ đâu nghĩ rằng cô còn suýt chết do con gái lão hại, được anh cứu luôn cơ chứ.
“Tôi cùng hắn chỉ giống như ba số đuôi bảng số xe của ông.” - Rất bực mình lão ta gây phiền lúc mình nghỉ ngơi, nói một câu khiến lão cứng đờ.
‘Ba số đuôi của bảng số xe của mình.
Là gì nhỉ...!419 – có nghĩa là gì?’ – Lão lẩm bẩm, đương nhiên là không hiểu nghĩa rồi.
Tên lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tôn Thành Thắng bị bắt vận dụng “não bộ” như vậy mà không tức giận quăng cô gái bên cạnh xuống xe muốn há hốc mồm.
Đây...!đây lại là chuyện gì thế, cô gái kia là ai tại sao lại khiến lão gia đối xử như vậy.
Nhìn một hồi vẫn thấy lão hoàn toàn không hiểu ba con số kia có nghĩa là gì.
Tài xế xe chỉ định lên tiếng giải thích, nhưng nghĩ lại lão sĩ diện như vậy nếu mình mà lên tiếng có khi nào đạn ghim vào sọ luôn không.
(P/s: 419 – For one night, tình một đêm.)
Chiếc xe Porsche đắt tiền chạy đến trước khách sạn mà hôm trước đã tổ chức sinh thần cho Tôn Triệu Mẫn - Hoàng Kim.
Thượng Quan Dao bước xuống xe trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Hơi nhếch môi, lần trước là đến với con trai nuôi, lần nay lại đến hẳn với bố của nó, có ai mà không kinh ngạc.
Rất phối hợp, dù là tởm với Tôn Thành Thắng nhưng vẫn là khoát tay mình lên tay lão bước đi.
Do bản thân đã cao, lại còn mang giày cao gót nên chiều cao của cô cùng lão có chút chênh lệch.
Nhưng là cô cao hơn chứ không phải lão ta.
Đi vào trong, lần này tổ chức tiệc ở tầng trệt nhưng vẫn phô trương như cũ.
Không biết người kia đã đắp vào Tôn gia bao nhiêu tiền nữa.
“Tôn đổng, chúc mừng chúc mừng ngài.” – Đúng là người có tiền, có quyền có khác đi đâu cũng được săn đón nồng nhiệt như vậy.
“Cảm ơn.” – Giả vờ lạnh nhạt đáp, nhưng trong lòng đã sướng đến không chịu được.
“Ha ha, vị này là?” - Người kia cười xoà, rồi mới quay sang chú ý đến cô hỏi.
Những người trước kia lão dẫn đến mấy loại tiệc này đều rất giả tạo, trong lòng đã đắc ý đến tận trời mây nhưng vẫn vờ trưng ra vẻ lạnh lùng như không quan tâm.
Còn cô gái này chính là hoàn toàn không để ý, nhìn rất tầm thường nhưng đứng giữa một đám nhà giàu như bọn họ chính là không hề có một chút thua kém về phần khí chất, còn có thể cao hơn vài bậc.
Đi với Tôn Thành Thắng quả là “vịt đeo chân nhạn”.
“À, vài tháng nữa sẽ là vợ của tôi.” – Ông ta không kiêng dè mà nói.
Đây chính là “cây hái ra tiền” thứ hai của lão.
Hiện tại cứ cho cô ta chút danh phận, ở loại tiệc như thế này.
Kiếm được một “kim chủ” mới quả là rất dễ dàng.
“Ồ, ‘song hỉ lâm môn' lại chúc mừng ngài thêm một lần nữa.” - Những người xung quanh nghe vậy thì cùng nhau chúc mừng lão, người nói một câu không dứt.
“Đúng thật là trai tài gái sắc, Tôn phu nhân tương lai quả là khí chất phi phàm.
Đứng bên cạnh Tôn đổng thật là khiến người ta phải loá mắt.”
Nghe được câu này, cô chỉ khẽ mỉm cười “dịu dàng”.
Trong lòng đã khinh bỉ vạn phần, người này sinh cái miệng ra trước sao.
Ngoài cửa lúc này, Tôn Triệu Mẫn khoát tay “Tôn Bách” đi vào trong.
Nếu đứng chung hai người một chỗ thì quả thật có chút xứng đôi.
Bỏ đi sự ngang bướng của Tôn Triệu Mẫn thì cô ta quả thật là một tiểu mỹ nhân.
Đi bên cạnh anh cũng không gọi là quá bị “chèn ép”.
Nhưng tình cờ mọi người phát hiện được là, cô ta thế nhưng lại mặc cùng một mẫu váy với cô.
Điều này chính là cấm kị đối với Tôn Triệu Mẫn.
Từ bên ngoài nhìn về phía cha mình cùng Thượng Quan Dao, mà cô ta tức giận trừng lớn mắt.
Bàn tay khoát trên cánh tay anh bấm chặt.
Lăng Thiếu Phàm cũng đã sớm nhìn thấy cô, trong ánh mắt của anh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô vẫn chưa đi, cô đến đây để làm gì.
Vì anh sao? Nhưng đáp án là không, điều anh nhìn thấy trước mắt chính là câu trả lời rõ nhất, cô đang khoát tay Tôn Thành Thắng....