Sân bay thành phố S.
Người phụ nữ thân mặc một bộ đồ đen bó sát, mắt đeo kính râm kéo va li từ nhà vệ sinh của sân bay đi ra.
Sống mũi cao vút, đôi môi anh đào căng mộng xinh đẹp khiến ai nấy còn chưa nhìn thấy được đôi mắt tuyệt diễm của cô đã phải ghen tị.
Mái tóc hai năm qua cũng đã dài ngang vai được cô nhuộm màu hạt dẻ.
Tuy làn da hơi ngăm nhưng vẫn không thể nào làm mất đi mỹ cảnh, ngược lại còn khiến cho cô gái thêm quyến rũ bức người.
Nhìn thấy A Tử đứng trước chiếc xe BMW trắng đợi mình từ đằng xa.
Cô liền đi đến đó.
A Tử vừa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp rất tự nhiên đi đến mở cửa ngồi vào xe thì ngớ cả người.
Đây lại là ai vậy, hiển nhiên là anh ta chưa từng gặp khuôn mặt thật của cô thì làm sao có thể biến thái như Lăng Thiếu Phàm mà nhận ra cô từ cái nhìn đầu tiên được chứ.
“Tiểu thư, chắc là cô đã nhầm lẫn rồi.
Tôi không phải lái xe.” – A Tử rất lịch sự cúi đầu xuống cho thấp để dễ nói chuyện với người bên trong, quả thật rất thấu tình đạt lý.
“Không nhầm.” – Cô kéo mắt kính xuống nhướng mày với anh ta.
Mà A Tử đương nhiên vẫn có thể nhận ra được giọng nói này của cô chứ, còn có cả đôi mắt màu hổ phách quen thuộc, cho nên liền cười rồi kéo va li bỏ lên xe.
Ngồi vào trong, thắt dây an toàn khởi động cho xe chạy đi.
“Sử dụng thân phận thật đến đây cô không sợ à?” – A Tử nhìn cô qua kính chiếu hậu hỏi.
“Không sao, thân phận Tôn Dao có rất nhiều người nhận ra, không có chuyện gì đến đây, lại còn qua lại với người của Nhiếp gia tức khắc sẽ bị nghi ngờ ngay, vẫn nên là dùng thân phận chẳng mấy nổi bật này.” – Cô cũng rất kiên nhẫn mà trả lời.
“Ồ, có lí.”
Trên xe lại bắt đầu im lặng, mãi cho đến lúc dừng lại trước một căn biệt thự nằm độc lập trên mảnh đất rộng.
Mở cửa bước ra ngoài, còn chưa có đứng vững phía sau đã có tiếng gọi quen thuộc.
“Sĩ quan huấn luyện.”
Cô đen mặt, đây là tự vả trong truyền thuyết sao.
Tại sao trong loại tình huống này mà vẫn có binh sĩ ở đây vậy.
Cô rút lại lời nói ban nãy được không.
“Thượng Quan sĩ quan huấn luyện, đúng là cô rồi.” – Người kia nhớ không lầm là Vương Thiên chạy đến, không những thế còn gọi cả họ của cô, đây là thật sự không muốn cho cô tìm đường lui đây mà.
“Cậu có thể ý tứ một chút được không.
Quân đội dạy cậu mặt còn chưa thấy rõ đã la lớn như vậy rồi à?” – Thôi vậy đã bị phát hiện thì cũng nên trừng phạt kẻ “chủ mưu” thật thích đáng.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” – Vương Thiên nghe cô quát như vậy thì đứng nghiêm chỉnh nhận lỗi.
“Trở về chạy mười vòng chân núi cho tôi.” – Cô bình thản nói.
“Rõ.” – Nói rồi không cần nhắc làm động tác chào rồi đi về xe của bố mình phía xa xa kia.
Sau lần sạt lỡ ở trên đảo lần đó mọi người lại càng cảm thấy tôn sùng biết ơn vị sĩ quan huấn luyện này hơn, đến một kẻ ngang ngược như Vương Thiên cũng cúi đầu râm rấp nghe lời.
A Tử nhìn phong thái làm việc nghiêm túc, uy quyền giống y như Boss nhà mình thì thầm nói trong lòng.
Hai cái người này sinh ra mà không phải dành cho nhau chắc tôi đi đầu dưới đất.
“Cậu không định dẫn đường à?” - Thấy anh ta không có phản ứng gì liền quay sang hỏi.
“A, đến đây.” – Lúc này mới trở về thực tại dẫn cô vào trong.
Đây là biệt thự riêng nhà họ Nhiếp.
Bước vào trong thứ khiến cô càm thấy thích thú đó chính là nó có một mùi hương riêng rất dễ chịu.
Đi lên từng bậc thang, đến trước cánh cửa cửa một căn phòng đóng chặt.
Cộc cộc cộc.
A Tử dừng lại gõ cửa, chờ cho bên trong nhận được tín hiệu liền vặn tay nắm cửa, đẩy vào trong.
“Đến rồi?” - Giọng nói trầm khàn, khiến người ta mê luyến vang lên.
“Vâng.” – A Tử gật đầu trước Lăng Thiếu Phàm, rồi đứng sang một bên cho cô bước vào trong.
Vừa bước vào trong thứ đầu tiên xộc thẳng vào mũi cô chính là mùi thuốc sát trùng nồng đậm.
Lướt mắt nhìn thấy người đàn ông cao lớn nằm trên giường, dù đã bị bệnh đến mức tiều tuỵ nhưng ngũ quan vẫn tinh xảo khiến người khác ghen tị.
Bỏ qua Lăng Thiếu Phàm cô đi thẳng đến bên giường của người kia.
Đứng đối diện người đàn ông, lấy từ trong túi ra một đôi găng tay đeo lên, ấn ấn vào nơi hơi lồi lên ở phần vai, mà không cần người khác nói tình trạng của anh ta.
Nhiếp Khuynh Ngang nằm trên giường bị động đau, từ trong giấc ngủ tưởng là có người muốn ám sát mình nên nhanh tay nhắm thẳng lên cổ của cô, ý định muốn bóp lấy.
Thượng Quan Dao nhún vai một cái, tay đang ấn trên vai hắn thoắt một cái bắt lấy móng vuốt đang đưa đến gần mình, bấm nhẹ vào cổ tay khiến cánh tay anh ta cấn đờ không thể động đậy.
“Tôi có thể giết anh ngay bây giờ đấy.” – Cô lạnh lùng nói, rất không nể mặt khiến người kia tức giận.
Nhưng cũng không thể làm gì hơn mà ngoan ngoãn, thành thật.
“Khuynh Ngang, anh để cô ấy xem thử.
Nữ quân y xuất sắc nhất quân đội đấy.” – Lăng Thiếu Phàm phía sau nói, trong lời nói còn có chút gì đó rất kì lạ.
“Là người phụ nữ mà cậu thường nhắc đến?" - Giọng nói khản đặc nhưng cũng không đến mức khiến người khác chói tai mà không nghe ra được ý của anh ta.
Lăng Thiếu Phàm thật là khổ sở, có muốn chặn miệng anh ta cũng không chặn kịp nữa rồi.
Chỉ biết trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng lườm kẻ kia một cái, rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Thượng Quan Dao từ trong chấn động vì câu nói của Nhiếp Khuynh Ngang bị tiếng va đập “Rầm” lớn của cửa thì mới được kéo về thực tại.
Khẽ lắc đầu, lại xoay sang cái túi riêng của mình từ bên trong lấy ra một cây kéo, khử khuẩn rồi mới đưa lên vai Nhiếp Khuynh Ngang định cắt phần áo ra, đúng lúc này anh ta giơ cánh tay còn lại cầm chặt lấy bàn tay cô.
“Dừng lại, không được cắt nó.” – Dù là yếu ớt nhưng vẫn nhất quyết bảo vệ chiếc áo của mình.
“Sao thế, nhà giàu như thế mà tiếc rẻ một cái áo à?” – Cô dù đoán được là không phải như vậy, nhưng vẫn cố tình trêu chọc.
Bây giờ mới để ý, cái áo này trong có vẻ rất cũ chắc là mặc rất nhiều lần rồi.
“Cô cứ thử động vào nó xem.” – Anh ta có chút tức giận nói, không khí vì thế mà giảm xuống vài độ.
Mấy tên thuộc hạ vừa đến đứng bên ngoài cửa cũng tự nhiên rùng mình một cái.
Nhưng dĩ nhiên nó sẽ không ảnh hưởng đến cô.
“Thì thế nào, anh làm được gì tôi à.
Người giết được tôi cũng chỉ có mấy người, vừa hay anh lại không nằm trong số những người đó.” - Vừa nói tay cầm kéo vừa hạ xuống sát hơn.
“Cô muốn gì?” – Ngay lúc cây kéo đã chạm xuống lớp áo, thì anh ta lên tiếng, như là cầu xin.
Rất không tình nguyện nhưng khí thế đều giảm xuống, cô gái này quả giống như lời tên nhóc kia nói, đối cứng với cô ta thì chỉ có nước để bản thân chịu thiệt.
“Tôi nghĩ đã...!Thôi thì cứ ghi nợ cho anh đi, sau này đợi tôi nghĩ ra lại nói với anh.” – Nghe vậy liền đứng thẳng dậy làm vẻ mặt ra chiều rất khó để suy nghĩ.
“Được.” - Nhiếp Khuynh Ngang cắn răng nhẫn nhịn lắm mới nói ra được một chữ này.
“Tốt.” – Cô gật gật đầu rồi thô bạo đưa một tay dựng anh ta dậy.
Hiển nhiên là rất không vừa lòng với thái độ vừa rồi.
Nhiếp Khuynh Ngang bị động trúng chỗ đau, hít lấy một ngụm khí lạnh cắn răng để bản thân không phát ra tiếng.
Lăng Thiếu Phàm, cậu đưa cô ta đến đây có phải là muốn báo thù tôi việc lần đầu tiên gặp mặt đã cướp mất đơn hàng quan trọng của cậu không.
“Sao thế, còn chờ tôi cởi áo cho anh à.
Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú với anh.” - Thấy Nhiếp Khuynh Ngang vẫn còn im lặng ngồi đấy cô liền vờ kinh ngạc hỏi.
“Cô...” – Anh ta hết lần này đến lần khác bị chọc giận mà định phát tiết, nhưng khi thấy trên tay cô còn cầm cây kéo lúc nãy thì im bặt.
Đây là chiếc áo Lạc Lạc đặc biệt chọn cho mình, không thể để bị phá được.
Phải nhịn, phải nhịn.
Cố gắng đưa một tay lên tháo từng cúc áo rồi khó khăn cởi lớp áo ra để gọn gàng sang một bên..