Thượng Quan Dao một mình ngồi ở hoa viên, đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn hoa cỏ "chướng mắt" bên ngoài.
Từng đoạn kí ức như xoay chuyển, từng sự kiện đã qua đều được cô nhớ như in.
Những ngày tháng ở Tôn gia, nhờ có Tôn Thành Thắng ngu ngốc mà cô đã điều tra ra được rất nhiều chuyện.
Hai kho vũ khí đã chuyển đến cho nước W kia, một thời gian nữa mấy lão cáo già đó sẽ dùng nó vào việc chống đối thành phố A.
Tin tức lấy được từ Tôn Thành Thắng quả thật rất nhiều nhưng cũng chẳng có lợi cho cô một chút nào, ngoài các mối làm ăn, hợp tác lớn đều có liên quan đến nước W.
Ngấm ngầm chia rẽ nội bộ thành phố A, hiện tại có rất nhiều thành phần đã ở thế đối lập với nhau.
Nhưng tất cả chứng cứ với chỉ số xác thật âm phần trăm này, nếu lại gửi đến uy hiếp bọn hắn lần nữa thì chả khác nào là một trò hề.
[Sĩ Thần, tôi muốn cậu tập trung toàn lực về thành phố A này.] - Cô không do dự nữa gọi điện ngay cho Khưu Sĩ Thần đáng lý ra đã gặp từ một tháng trước, nhưng nghĩ đi ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Đợi một thời gian nữa.
[Được thôi, cô đã nhờ thì tôi sẽ làm vậy.
Mấy năm nay ở bên ngoài cũng chán rồi, nên trở về chơi vài trò khởi động gân cốt.] - Người đầu dây bên kia đùa giỡn.
Ít ai biết được, Khưu Sĩ Thần và Thượng Quan Dao quen nhau từ lúc cô biết được nguyên do mẹ mất.
Đây cũng chính là người có năng lực cô chọn đầu tiên để hợp tác.
[Nước W đến lúc cần được thanh tẩy rồi…]
***
Một tuần sau.
"Này, tôi nợ nhà các anh à?" - Vừa mới khám cho cô bé Nhiếp Anh Lạc này tuần trước hiện tại lại đến nữa.
Từ thành phố A sang đây rất mệt mỏi đấy có biết không.
"Đến xem thử đi." - Nhiếp Khuynh Ngang mặt lạnh hất về phía người con gái nằm trên giường.
Cô đi lại gần giường của cô bé, đặt túi xách xuống khẽ mỉm cười nói.
"Lần thứ hai gặp mặt rồi nhỉ.
Chị tên Thượng Quan Dao." - Không hiểu vì sao cô lại khá thích cô bé này, tính cách giống nhau hay là vì biết con bé tâm tính lương thiện.
"Chị là người khám cho em hôm trước ạ?" - Cô bé giương đôi mắt xinh đẹp hút hồn nhìn cô.
"Ừm." - Cô khẽ ừm.
Rồi tiến lên rất chuyên nghiệp hoàn thành các thao tác.
"Có ai nói đôi mắt của chị rất lạ, nhưng lại rất đẹp chưa?" - Cô bé lại nói.
"Hửm, chuyện này thì chị nghe được rất nhiều rồi." - Có vẻ rất không quan tâm, vẫn chuyên chú làm việc của mình.
"Nó chỉ là cái mã ngoài, nội tâm của chị đang ẩn chứa rất nhiều tâm tư phiền muộn.
Đẹp, đẹp theo lối bi thương nhất mà em từng thấy đấy." - Lại một câu nhẹ nhàng được thốt ra nhưng nó giống như viên đá được thả mạnh xuống mặt hồ.
"Em…" - Bàn tay khẽ khựng lại, muốn phản bác, đùa giỡn nhưng đều không thể làm được.
"Đó chỉ là theo cái nhìn của em thôi, còn người khác thì em không biết.
Nội tâm của chị khá là khó nhìn thấu đấy." - Nhún vai, rất không nể mặt mà nói tâm tư ai đó khó đoán.
"Ồ…"
Sau đó hai người nói chuyện rất vui vẻ, Nhiếp Anh Lạc có vẻ rất thích cô nữa, còn xin cách thức liên lạc để sau này tiện bề nói chuyện.
Mà cô không thể nào ngờ trước được sau này, vì cô bé này bản thân sẽ tự tay phá hủy kế hoạch mà mình đã thực hiện trong hai, ba năm ròng rã.
***
"Em con đến chừng nào mới chịu về đây?" - Thượng Quan Dực có chút mệt mỏi ngồi trên bàn uống trà hỏi đứa con trai lâu ngày rồi mới chịu trở về.
"Con cũng chưa biết nữa, con bé nói nó có dự tính riêng.
Chưa thể trở về đây, mà cũng thật là, lâu như vậy rồi mới chịu mở miệng nhắc đến em ấy đấy à, cứng đầu." - Anh cũng nhớ "bảo bối" nhà mình đấy có được không.
Dạo gần đây tần suất gặp mặt ngày càng ít, có khi điện thoại còn không có ai bắt máy nữa đấy.
"Mộ Dung Đức dạo này rất không yên ổn rồi.
Bảo nó về đây càng sớm càng tốt, một mình con gái ở bên ngoài đã không yên tâm, mà nó còn ở cạnh người của hắn thì càng nguy hiểm hơn." - Ông rầu rĩ nói.
"Được rồi, được rồi.
Bố già rồi, nên càng lúc càng càm ràm rồi đấy." - Anh phất phất tay nói, chả thèm suy nghĩ xem bản thân mình còn hơn như vậy
"Anh cứ thế đi, rồi sau này đừng có kêu ca, khóc lóc xót thương em gái.
Hừ." - Ông hừ lạnh.
***
Thượng Quan Dao từ trên tầng đi xuống, hôm nay cô không muốn ra ngoài, cũng lười ra ngoài.
Mà ở căn nhà này lại khiến cô cảm thấy rất ngột ngạt, ngột ngạt đến không muốn thở nữa.
"Phu nhân, cô hôm nay ở nhà ạ?" - Thanh Thanh từ hôm qua bị cô uy hiếp, rất quy củ mà đứng một bên cúi đầu.
"Ừm." - Cô nhướng mày, liếc nhìn cô ta một cái rồi tự mình đi thẳng ra khuôn viên.
Không biết từ khi nào cô lại thích ngồi một mình ở ngoài đấy nữa.
Chỉ có thể nói là cô luôn cảm thấy rất nhẹ nhàng, khoan khoái khi ngồi giữa đám hoa mà bản thân mình rất ghét.
Nó khiến cô phấn chấn, có thể tự ngẫm được nhiều chuyện, chẳng hạn như chuyện của anh, chuyện của mình cần phải lo.
Ngồi vào bàn ghế, hôm nay cô đợi tình báo từ A Hành.
Lâu rồi hắn chưa chịu gọi điện cho cô, không biết là bên anh đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ.
Mà Tôn Thành Thắng dạo này lại rất hay lui tới, nói chuyện với Mộ Dung Địch - em gái họ hàng xa của Mộ Dung Đức.
Cô có cảm tưởng bọn chúng chuẩn bị làm chuyện gì đó rất không liên quan đến chuyện của cô, nhưng cô lại cần phải biết được là chuyện gì.
Reng.
Điện thoại để trên bàn cuối cùng cũng vang lên âm thanh cuộc gọi đến, cô cầm lên.
Quả nhiên là số của A Hành, không chần chừ nhấn nút kết nối.
[Chị.]
[Ừm.] - Nghe tiếng gọi quen thuộc, cô khẽ đáp.
[Thấy chị có chút thích nhà họ Nhiếp nên em cũng có điều tra một chút tin tức.
Mộ Dung Địch có thù rất lớn với cô bé con gái nuôi nhà họ đấy.] - Câu đầu tiên nói đến chính là việc này, phải đợi cô lo đến chết mất rồi mới báo chuyện khác, phân tán sự chú ý của cô.
Để cô không mắng mình, cậu ta cũng rất sợ cô đấy có được không.
[Ý em là Nhiếp Anh Lạc?] - Cô có chút bất ngờ, thật ra thì cô thích con bé nhưng cũng rất tôn trọng.
Nếu nó không muốn kể chuyện cho cô nghe, cô cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào đời tư của nó.
[Ừm, Mộ Dung Địch là thủ phạm đứng sau mọi chuyện sai khiến hai vợ chồng nhà họ Nhiếp, tức là ông bà nội nuôi của cô nhóc đó hãm hại bố mẹ ruột của nó đấy.] - Thấy cô có hứng thú như vậy, cậu ta lại nói những gì mình điều tra ra được.
[...] - Thượng Quan Dao im lặng, vừa mới suy nghĩ lão già kia cùng Mộ Dung Địch làm chuyện gì.
Bây giờ nghe A Hành nói vậy thì cô đoán ra được toàn bộ rồi.
[Còn một chuyện nữa.
Về thân thế của thím Ngọc…]
[A Hành, cậu đang nói chuyện với ai đấy?] - Bỗng đúng lúc này, đầu bên kia lại vang lên một giọng nói khác.
[A, "vợ" đấy à?] - Chỉ nghe thấy giọng điệu bỡn cợt của A Hành.
Sau đó điện thoại liền ngắt kết nối.
Thượng Quan Dao nhìn vào màn hình điện thoại, khi nãy cậu ta nói đến thân thế của thím Ngọc lại bị ngắt ngang.
Nhưng cái cô quan tâm vẫn chưa đến chuyện này, hiện tại phải lo lắng chuyện của Nhiếp Anh Lạc trước.
Bất kể là vì lí do gì, cô đều sẽ cứu con bé…
"Phu nhân, nhị tiểu thư chiều nay sẽ trở về đây." - Đang trong mạch suy nghĩ lại bị cô gái tên Thanh Thanh kia cắt ngang.
Nhắc đến Tôn Triệu Mẫn, cô khẽ nhếch môi.
Cô bé này nửa năm trước đã bị cô tống đưa đi qua học ở trường dòng nữ tận ngoài đảo, đến bây giờ mới hết kỳ hạn trở về.
Tâm tính lương thiện, nhưng lại bị nhuốm đen.
Mong là lần này đi rồi, trở về sẽ là một con người mới.
"Mặc kệ con bé, để nó tự mình tìm xe mà về.
Xem xem những tháng qua đã học được những thứ gì." - Cô phất tay, ý bảo làm theo mình nói rồi mau đi chỗ khác đi.
"Còn nữa…" - Cô ta lại lấm lét lên tiếng, rất sợ cô sẽ tức giận.
"Còn chuyện gì?" - Cô nhíu chặt chân mày, cái con bé này lại bắt đầu nhiều chuyện gì nữa thế hả.
"Lão gia nói đêm nay sẽ không về, ở bên nhà của Mộ Dung phu nhân." - Nói rồi nhanh chóng cúi đầu, thấy cô mãi vẫn không có ý định lên tiếng.
Lại ngước đầu lên nhìn, tưởng là sẽ thấy vẻ mặt tức đến không thể nói nên lời vì chồng mình đến nhà phụ nữ ở.
Nhưng không, đối với cô dù có là Lăng Thiếu Phàm đến nhà phụ nữ ở cô cũng sẽ không tức giận bởi cô biết anh nhất định sẽ không như vậy.
"Còn gì nữa à?" - Cô rất bình tĩnh lại quay sang hỏi.
"A, không còn gì ạ." - Cô ta giật mình rồi đi lùi trở vào nhà.
Chỉ còn lại mình cô ngồi ở nơi đó.
Hừm, nếu tập tài liệu kia đã không có tác dụng uy hiếp được nước W, thì hiện tại bỏ đó cũng không làm được gì.
Cứ lấy một chút ra, chèn ép Mộ Dung Đức không cho lão can thiệp vào chuyện này trước đã.
"Vốn dĩ là hôm nay muốn ở lại nơi này nghỉ ngơi một ngày, nhưng hiện tại lại không thể rồi.
Cũng nên trở về nhà thôi." - Cô mỉm cười, rất lâu rồi chưa về nhà nhỉ, không biết lão cha với lão anh nhà mình thế nào rồi.
Lâu nay chỉ nói chuyện qua điện thoại, còn chưa có nhìn thấy bọn họ, lại có chút nhớ thương.
....