"Cậu… không có gì muốn nói với tôi sao?" - Ngồi trên trực thăng Thượng Quan Dao khẽ hỏi, thấy anh mãi vẫn chưa chịu bắt chuyện với cô như bình thường nên có chút trống rỗng.
"Nói về chuyện gì?" - Anh lạnh nhạt đáp lại bằng một câu hỏi khác, nhưng có thế nào vẫn là không chịu nhìn cô lấy một cái.
"Thiếu Phàm, rồi sẽ có một ngày cậu hiểu được tất cả mọi chuyện tôi đã làm thôi.
Tôi tin chắc đấy…" - Cô khẽ nỉn non, mà anh ngồi bên cạnh vì áp lực của gió mà không thể nghe thấy rõ, trong khi đó cô lại còn nói với âm giọng không muốn để cho người khác nghe nên mới như vậy.
Vì nơi Tôn Thành Thắng bắt cóc Nhiếp Anh Lạc là ở một căn nhà hoang gần sát ngoại ô, cho nên rất thuận tiện cho việc trực thăng của cô hạ cánh.
Lúc giờ đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng.
Mắt đeo kính nhìn từ xa, trên tay còn đeo một đôi găng tay đen bảo hộ, vác theo một cây súng ngắm hạng nặng được cô tự thiết kế riêng cho mình.
Lăng Thiếu Phàm cũng đã trang bị đầy đủ như cô, nhìn anh lúc này rất trưởng thành, rất đẹp trai.
Hai người sóng bước bên nhau như một cặp trời sinh.
Đi đến chỉ còn lại vài trăm mét cách khu nhà hoang một đoạn, cô cùng anh liền dừng lại.
Trèo lên một cái cây khá cao có thể đứng vững nhìn rõ được phía xa.
Nhìn hình ảnh Nhiếp Anh Lạc bị trói ngồi trên ghé qua ống ngắm cô khẽ nhướng mày, lại tiếp tục nhìn một vòng xung quanh xem còn những ai, có bao nhiêu người.
Vô tình nhìn thấy được hình ảnh không nên thấy, Tôn Thành Thắng đang cùng một ả phụ nữ… ừm, khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu kịch liệt.
Bỗng bên cạnh Lăng Thiếu Phàm đẩy súng trên tay của cô, khiến nó lệch ra.
Thượng Quan Dao lúc này mới bất mãn nhìn sang.
"Thế nào?" - Cô lạnh nhạt nhướng mày.
"Không được xem." - Anh có chút tức giận nhả ra ba chữ, người phụ nữ của anh lại dám nhìn thân thể của người đàn ông khác.
Không được, nhất định không được cho dù kẻ đó có là một lão già răng rụng hết cũng không được.
"Yên tâm, ngoài cậu ra thì tất cả những người khác trong mắt tôi chỉ là một cục thịt biết đi." - Cô nhún vai như chẳng sao cả nói.
"Cũng không được." - Ai kia mặc dù đuôi đã vểnh lên đến tận trời nhưng vẫn kiêu không chịu thỏa hiệp.
"Tuỳ cậu." - Cô đỡ trán, trẻ con vẫn cứ là trẻ con.
Người lớn không nên chấp nhặt.
Nói là cô không được nhìn, thì người quan sát tình hình bên kia đương nhiên sẽ là anh.
Đứng một hồi lâu vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, cô liền ngồi tựa vào thân cây trêu.
"Rất thuần thục, phong phú phải không?" - Câu nói khiến ai đó đỏ cả mang tai, nhảy dựng lên.
"Không có như em nghĩ đâu nhé." - Như là trẻ con bị bắt quả tang tại trận làm chuyện xấu, lắp bắp giải thích.
"Ồ, thì như thế nào?" - Cô lại giở giọng trêu đùa, thật là đáng yêu.
"Hừ, em ngồi yên một bên đi.
Nếu còn làm tôi phân tán nữa thì tôi cũng không ngại diễn lại cảnh Tôn Thành Thắng cùng người phụ nữ kia cho em xem đâu." - Anh hừ lạnh, người này cứ thích trêu anh như vậy.
"Được, được.
Cậu tiếp tục, tiếp tục." - Cô hơi nhếch môi làm động tác mời.
Nhìn qua ống ngắm, thời gian họ cãi nhau chỉ có một chốc nhưng việc ở bên kia lại xong từ đời nào.
Người phụ nữ lúc nãy được Tôn Thành Thắng "sủng hạnh" cũng thật đáng thương, hắn chơi đùa xong, lại tiếp tục cho hơn ba mươi thuộc hạ dưới tay hắn thay phiên nhau hành hạ, chơi đùa.
Như vậy thì chỉ có nước chết, Lăng Thiếu Phàm có chút tức giận.
Tại sao đối với những kẻ này thì một mạng người đối với bọn chúng lại không thua không kém một con kiến thế kia.
Câu nói lúc trước của Nhiếp Khuynh Ngang lại vang lên trong đầu anh một lần nữa, 'Nếu như có một ngày người phụ nữ của anh cũng trong cảnh ngộ như thế thì anh sẽ có cảm nhận ra sao?'.
Còn chưa kịp liên tưởng đến phân nửa câu nói, thì bên cạnh giọng nói trầm ấm của người phụ nữ vang lên.
"Thật là, lão già này từ khi nào lại chơi trò kích thích như vậy.
Sống với lão hơn hai năm rồi mà tôi vẫn không hề hay biết đấy."
Anh quay phắt sang, đã thấy cô bắt đầu nhìn vào ống ngắm từ khi nào không biết.
Cái người này, có thể nghe theo anh một lần được không thế hả.
Nhưng đúng lúc này, nụ cười trên môi cô lại tắt hẳn.
Ngón trỏ đã đưa vào cò súng chuẩn bị nã, thì Lăng Thiếu Phàm nhanh tay giữ lại.
"Không được kích động." - Anh chắc là đã có ai đó động vào Nhiếp Anh Lạc kia rồi.
Anh cũng thật khổ lắm có được không, hiện tại lại tiếp tục san sẻ sự quan tâm của cô với một người phụ nữ khác, nếu như cô ta không phải người phụ nữ của Nhiếp Khuynh Ngang thì anh nhất định sẽ trói cô ta lại quăng xuống Thái Bình Dương.
"Thế nào, chỉ là thủ sẵn trước cũng không được à?" - Cô nhíu mày, hiển nhiên là đang rất không vui.
Bên kia Nhiếp Anh Lạc sau khi bị người của Tôn Thành Thắng đánh cho một bạt tay, Nhiếp Khuynh Ngang cũng vừa lúc đến.
Còn kéo theo nhiều người bao vây toàn khu nhà đó, nhìn một cái liền biết trong đó còn có người dưới trướng của A Hành, A Tử.
"Năng suất cao đấy." - Cô khẽ cười, quả nhiên người đã được cô chọn trúng sẽ rất tài giỏi mà.
Lại nhìn thấy Nhiếp Khuynh Ngang lộn một vòng né tránh loáng thoáng tia hồng ngoại, không nhanh không chậm cô hướng lên trên nhắm ngay vị trí của tay súng bắn tỉa nã đạn.
Lại nháy mắt ra hiệu cho anh cùng mình hạ gục vài tên bắn tỉa khác.
Lần lượt những tên bắn tỉa "xấu số" đều bị hạ gục dưới tay của hai người họ.
Thượng Quan Dao khẽ cười một cái, rồi lia về về hướng của những người kia.
Thấy Nhiếp Anh Lạc đã mạnh mẽ vùng ra đâm Tôn Thành Thắng một nhát dao thì rất bất ngờ, cô bé này cũng can đảm đấy chứ.
"Xong rồi thì đi thôi." - Lăng Thiếu Phàm bên cạnh đã quan sát, nhắm chắc được Nhiếp Khuynh Ngang sẽ thắng kèo này nên lên tiếng gọi cô cùng mình mau trở về, tránh việc bại lộ.
"Chậm đã, còn chưa có xong đâu." - Cô lườm anh một cái rồi lại tiếp tục nhìn kỹ những thứ xung quanh người kia.
Dù anh ta có thể nắm chắc nhưng không thể nói không có trường hợp xấu xảy ra.
Cô dù chắc chắn cũng sẽ ở lại cho đến khi xong chuyện.
Thời gian như ngưng đọng, cô như nín thở nhìn viễn cảnh trước mắt.
Trong lòng nặng nề như có chuyện gì đó sắp xảy ra, bỗng trước mắt bên cạnh Tôn Thành Thắng từ đâu xuất hiện nhiều hơn một người đàn ông.
'Nhanh, nhanh quá.' - Cô hít sâu một ngụm khí lạnh, người đàn ông đó rất nhanh cô dường như không thể nào phát hiện được hành tung của kẻ đó.
Hắn ta giống như Ảnh - thuộc hạ bí ẩn nhất của dì Vi Hy, hành động thoắt ẩn thoắt hiện như là một ninja mà cô đã từng biết.
Nhìn hắn thoăn thoắt lôi từ sau thắt lưng ra một khẩu súng ngắn hạng nặng chĩa thẳng về phía hai người một nam một nữ kia, cô lạnh mặt căng thẳng.
Từng giọt mồ hôi chảy ra khiến cô run rẩy, nhanh nhẹn lia theo hướng của hắn.
Vẫn không kịp, khi viên đạn được bắn ra, tính với vận tốc đó và khoảng cách giữa bọn họ thì viên đạn của cô hiện tại bắn ra là không thể nào cản được....