"Chừng nào mới có thể cứu người bên đảo đây…" - A Diên xoắn xuýt hết cả lên, đã một ngày trôi qua cô bé lại càng hấp tấp.
"Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho người giải quyết.
Em cứ yên tâm." - Mộ Dung Bạch từ hôm qua đến giờ vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng quyết định.
Dù sao vẫn là bố mình, vậy nên lỗi sai cũng một phần do mình.
Nếu như ngăn cản từ sớm ông ấy đã không đi đến mức này.
"Nhưng bố mẹ, cùng các chú các dì không thể đợi được nữa." - Cô bé tinh nghịch ngày nào giờ đây sợ hãi, rơi nước mắt.
"Em tạm thời cứ ở đây để người của tôi bảo vệ.
Chỉ một vài hôm thôi tôi sẽ giải quyết ổn thoả, tôi hứa đấy." - Anh ta thở dài ôm lấy đầu nhỏ xoa xoa, an ủi.
"Ừm…" - Cô bé cũng biết mình không nên làm phiền người khác trong thời gian này, cho nên rất ngoan ngoãn gật đầu.
…
"Sao thế nhỉ, Tiểu Thiệu Thiệu sao gọi mãi vẫn không nghe máy.
Có phải là đã gặp chuyện gì rồi không?" - Thượng Quan Vũ ngồi trên bàn làm việc nhìn dãy số trên màn hình gọi từ hôm qua đến giờ mãi vẫn không được.
"Thượng Quan Vũ?" - Bỗng từ bên ngoài cửa có người rất không hiểu chuyện bước vào.
"Là ai?" - Anh đang bực mình, gặp được kẻ trút giận nên rất khó chịu muốn xả giận.
"Khưu Sĩ Thần, chắc anh không biết đâu nhỉ?" - Rất khinh thường mà nhún vai rồi đi vào ghế sofa tự nhiên mà ngồi xuống.
"Có ý gì?" - Thượng Quan Vũ thật là bị chọc tức đến chỉ biết bật cười hỏi lại.
"Xem như là bạn thân bí mật của em gái bảo bối nhà anh đi." - Nghe nhắc đến cô anh liền không khắt khe nữa, cũng quên mất chuyện vì sao Khưu Sĩ Thần lên được đây mà không có ai báo cáo, đi đến ngồi xuống ghế đối diện.
"Tôi không tìm được cô ấy, nên đến thẳng đây tìm anh.
Cũng là hết cách rồi, tình báo cho hay, người nước W đã dẫn người đến gần biên giới muốn phát động chiến tranh với chúng ta.
Không tìm được cô ấy để bàn bạc nên mới đến đây tìm anh, muốn toạ đàm.
Dù sao thì em gái tài giỏi như vậy, anh trai chắc cũng không kém đâu." - Nói là đến bàn chuyện nhưng chẳng khác nào là mang gai đến đâm anh.
"Hừm…" - Nhưng dù có không quan tâm thì vẫn không vui.
"Vào việc chính đi.
Tôi muốn nói đến chuyện chuẩn bị sắp tới, anh dù không có liên quan đến quân đội, nhưng vẫn có gốc gác.
Phải dốc toàn lực bảo vệ chứ nhỉ?" - Anh ta tựa lưng ra sau ghế nói.
"Dĩ nhiên." - Anh nhún vai chắc chắn là vậy.
"Việc tôi bí mật đưa nhân lực cùng tài nguyên về Khưu gia cũng chỉ có tôi cùng cô ấy biết.
Vậy cho nên đối với một nước lớn, nếu là trước đây sẽ có thể chống đỡ nhưng hiện tại chỉ có tam đại gia tộc cùng một số gia tộc lớn nhỏ dưới trướng thì không đủ.
Phần lớn đã theo phe địch, thế cho nên tôi mới cần người của anh.
Thành phố S là không thể cho mượn được nữa, họ đang ở thế ngưỡng cửa che chắn, bị nước W âm thầm ngán chân rồi." - Anh ta khái quát sơ lược về tình hình hiện tại.
"Vậy cho nên ý của anh là tính đến tình hình hiện tại thì ai trong chúng ta sống trên thành phố A đều phải đứng lên chống cự, góp một phần sức lực?" - Xem như là hiểu được đôi chút nói.
"Đúng vậy… chúng ta sẽ bắt đầu từ việc này…"
Khưu Sĩ Thần không do dự cùng bàn hợp tác với Thượng Quan Vũ.
…
"Cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Khu quân dụng trước mắt này sẽ là của chúng ta sau này bàn tác chiến ẩn nắp, các người phải xem xét kỹ một vòng cho tôi." - Số 9 chắp tay sau lưng đi vòng qua vòng lại chỉ tay năm ngón ra lệnh.
"Cậu câm miệng lại cho tôi, ở đây đến phiên cậu la lối à, hai năm xây đã mất nhiều thời gian chỉnh sửa rồi, còn muốn coi lại thì tự đi mà coi.
Chúng ta đi vào lên đồ, nghỉ ngơi không say không về." - Số 5 đương nhiên là sẽ không cho hắn lên tiếng quyền uy trước mặt mình mà lớn giọng.
"Được " - Mà mọi người lâu lắm rồi mới thấy hắn có lý như vậy nên chấp thuận đi theo, không chừa một ai ở lại "vỗ về" kẻ đã tức điên kia.
Cuối cùng vẫn phải đi theo, hắn làm gì rãnh rỗi để chạy xung quanh nhìn, vả lại cũng không biết thế nào mới là ổn thì đi xem như gà mờ chỉ tổ mất công.
Ngồi trên bàn rượu liên tục bị số 5 chế nhạo thì chỉ biết cúi gầm mặt, người này tại sao lúc trước đưa đi làm sát thủ ám sát Thượng Quan Dực, Thượng Quan Vũ vậy mà vẫn còn mạng trở về.
Thật là may mắn mà.
Người dân bên ngoài thì chịu đói chịu lạnh, chỉ biết ôm lấy nhau chịu trận.
Chờ đợi tin tức của A Diên, chờ đợi cứu viện của Thượng Quan Dao.
***
Màn đêm buông xuống, thành phố A yên tĩnh đến lạ.
Không ai biết đến khi nào trận chiến sẽ nổ ra, mọi người dân ai ở nhà nấy, mỗi người tự làm việc của mình.
Vẫn rất thản nhiên không hề biết lưỡi hái tử thần đã đứng trước cửa mọi nhà.
Trực thăng mang ánh đèn nhấp nháy đỏ ngầu trên bầu trời đã bắt đầu rà soát tình hình xung quanh, trên thân trực thăng còn mang một chữ W cực lớn.
Dưới đất ở một nơi nào đó tránh tầm nhìn của trực thăng, hàng ngàn chiếc xe quân dụng, lô vũ khí, đạn dược chất đống.
Từng hàng binh sĩ mang trên mình đồ bảo hộ nặng trịch xếp dàn thành hàng nghe chỉ huy.
Trong đó, tiểu đội quân khu 3 do cô dẫn dắt là ngoan cường, uy mãnh nhất.
Dù đã xuất ngũ hay đã chuyển đi họ đều đứng thành một nhóm, thời gian có qua đi thì đồng đội tác chiến trong thời gian dài vẫn sẽ quen với nhau hơn.
Có người dưới tay cô huấn luyện cũng đã trở thành giáo quan, tiểu đội trưởng chỉ huy.
Bên cạnh đoàn đội binh lính lớn là từng hàng vệ sĩ lực lưỡng vest đen, người của Thượng Quan Vũ, tuy không nhiều nhưng cũng trên dưới ngàn người.
Tất cả đều có thể làm nên chuyện đại sự nha.
Còn một nhóm người lớn nữa đối diện với bọn họ do Lăng Tú Cầu chỉ huy, người tuy ốm yếu nhưng khoát lên mình bộ đồ đen chỉ huy vẫn là rất có phong thái.
Thay mặt cháu trai dùng hơi thở cuối cùng để bảo vệ đất nước, vì cô nhận ra được bản thân bệnh đã ăn đến cốt tuỷ, sắp không trụ được nữa.
Thế cho nên muốn mang lại niềm vinh quang cuối cùng cho Lăng gia, rạng danh gia tộc.
"Báo cáo Tổng Tham mưu, ở đây có tổng cộng 30.091 người.
Đã điểm danh đầy đủ." - Lão già Tiền Phong chạy đến chuyên nghiệp làm động tác chào rồi báo cáo.
"Lão Thượng Quan, người bên tôi đã chuẩn bị xong đầy đủ rồi." - Tổng Thanh tra Tống Văn Yên từ xa đi đến.
Những người chức vụ cao hiếm khi gặp mặt, có lẽ đã tề tụ đông đủ cả.
Chỉ thiếu Phó Tổng Tham mưu cùng một số nguyên thủ khác...
Nhìn biển người ý chí sục sôi trong bóng tối, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm đen.
Không biết đến khi đó, nước W sẽ mang bao nhiêu người đến.
Nhưng đông người thì thế nào, thời đại đổi mới.
Có đông người, thì chỉ cần một quả bom nguyên tử liền tiêu tan cả thành phố.
"Cầu mong cho mọi chuyện thuận lợi, Dao Dao mau chóng trở về." - Thượng Quan Dực nhìn ngắm bầu trời không trăng không sao, đáy mắt yên tĩnh đến lạ thường.
Đêm nay, cứ ngỡ như là đêm cuối trước cơn sóng thuỷ triều lớn huỷ diệt tất cả.
***.