Tình thế như vậy giống như nói: hạng mục này đáng giá vài trăm triệu.
Bùi Thất Thất thừa nhận, mình là có chút bị tình thế này làm cho choáng...
nhịp tim cô đập loạn một hồi, sau đó cẩn thận lại do dự lấy tất cả "tinh hoa" trong tô của mình đưa cho anh.
Đường Dục một bên bị vẻ mặt của cô làm vừa lòng... Ở trong lòng của cô, anh chắc là loại nhìn cũng không tệ, mặt khác, nhìn thấy cử động của cô, anh nhăn hàng lông mày, vẫn là ngồi ở đó: "Đổi một tô khác."
Bùi Thất Thất a một tiếng, anh đã lấy cái tô vốn dĩ của cô lúc nãy, lại đẩy tô mì của chính mình để trước mặt cô.
Nhìn dáng vẻ anh ăn, Bùi Thất Thất có chút ngây ngốc, như vậy anh không chê bẩn sao?
Có điều ngẫm lại đêm đó anh còn muốn hôn chỗ đó của cô, cô liền cảm thấy đây căn bản cũng không phải là vấn đề.
Đường Dục ăn vài đũa, nhìn Bùi Thất Thất không nhúc nhích, lông mày tuấn tú hơi nhíu: "Không phải loại này cần có chút dinh dưỡng sao?"
Bùi Thất Thất có chút hoá đá, nhìn lại trong tô đầy thịt gà và nấm hương, trong đầu hiện lên cảnh tượng --
Một con thỏ trắng nhỏ được một con sói xám lớn liều mạng nuôi cho mập, cuối cùng…. một phát ăn sạch.
"Ăn nhanh đi!" Giọng nói của anh trầm xuống vài phần, tựa hồ là không hài lòng với sự thất thần của cô.
Bùi Thất Thất không dám suy nghĩ lung tung tiếp, cái miệng nhỏ liền tiếp tục ăn mì, Đường Dục nhìn một hồi, không có nói thêm gì nữa, cũng tự mình ăn hết mì trong tô.
Tô chén dĩ nhiên là do cô rửa, rửa xong nhìn thấy anh đang ngồi ở ghế sofa xử lý công việc, Bùi Thất Thất có chút mỉa mai, anh tựa hồ là rất bận.
Cũng may anh bận bịu... trong lòng cô thầm nghĩ.
Nhưng dù là bận rộn thế nào đi nữa, Đường tiên sinh cũng có thời gian đi chọc ghẹo thú cưng mới của anh.
Anh là một người đàn ông không mắc cỡ, nếu như anh không biết xấu hổ, cô biết cách đối đãi với thú cưng như thế nào, sẽ làm cho anh thích thú, sẽ làm cho anh không chờ được mà tới thưởng thức cô!!!
Có thể như thế này, như thế kia, lại như thế nọ... lật tới lật lui mà vùi dập.
Thế nhưng bây giờ chỉ có thể tưởng tượng, cô đang tới tháng, vẫn là không nên dọa chính mình.
Đường Dục cảm giác được cô đi tới đi lui, có lúc thì cầm đồ ngủ đi tắm, có lúc thì cầm máy sấy tóc đi vào.
Suy nghĩ của anh từ từ không tập trung được, công việc trong tay không còn hấp dẫn được anh, cuối cùng anh đứng lên, đi vào phòng.
Bùi Thất Thất ngồi ở trên giường, một tay luồng vào mái tóc dài, còn có vài giọt nước, buông xuống trên vai.
Một tay cầm máy sấy, tập trung sấy tóc, lúc anh mở cửa, cô giật mình nhìn anh.
Chân không yên động đậy. Ánh mắt Đường Dục dừng lại trên đùi trắng nõn của cô, bởi vì áo ngủ, váy ngủ cuộn lên trên, cho nên rất mê hoặc.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Bùi Thất Thất tay chân loạn xạ chỉnh lại áo ngủ, váy ngủ, tầm mắt cô dời đi, chân bước xuống dưới giường, lúc chân tiếp đất, chân mày cô nhíu lại, chân có chút đau.
Đường Dục đi tới đứng trước mặt cô, Bùi Thất Thất vô cùng bất an, chỉ lo anh sẽ làm cái gì.
"Ngồi lên!" Giọng nói của anh có chút khàn khàn, cũng mang theo một loại nhiệt độ bí hiểm.
Nếu như Bùi Thất Thất đối với chuyện nam nữ yêu đương hiểu biết nhiều một chút, sẽ hiểu được, đó là điềm báo trước cho sự động tình của đàn ông.
Cô có chút sợ, thế nhưng không dám phản kháng anh, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đường Dục ngồi bên cạnh cô, đưa tay nắm chặt đôi chân nhỏ của cô đặt lên trên đầu gối của mình.....
"Có bóng nước!" Anh nhìn cái bóng nước hình dạng trong suốt bự như hột đậu nành kia lạnh nhạt nói.
Bùi Thất Thất a một tiếng, cảm giác được anh muốn chạm vào, không nhịn được liền hét lên: “Đừng mà."
Ánh mắt Đường Dục nhìn gương mặt nhỏ của cô, sau đó lại nhìn một chút vào bàn chân nhỏ của cô: “Bùi Thất Thất, em không còn là con nít nữa!"