Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện

Chu Mỹ Lâm gắt gao trừng mắt với cô: “Con bé chết tiệt kia, cô dám nói chuyện như thế với tôi!”

Tiếp theo bà ta liền cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng cô trưởng thành, cánh cứng rồi phải không? Muốn đi luôn? Cô cũng nên nghĩ đến Bùi Minh Hòa đang ở bệnh viện chứ, đó là ba ba cô mà…… Cô muốn trong sạch mà rời đi thì cũng phải nhìn xem nếu công ty sụp đổ, ông ta có còn mạng để sống tiếp không!”

Sắc mặt Bùi Thất Thất hoàn toàn trắng bệch.

Chu Mỹ Lâm chạm tới tới mệnh môn của cô!

Thế gian này đối với Bùi Thất Thất mà nói, bất cứ chuyện hay người nào đều không quan trọng bằng Bùi Minh Hòa.

“Ngẫm lại đi, ba cô vẫn coi cô thành tâm can bảo bối, cô muốn làm bạch nhãn lang chứ gì, tôi cũng không ngăn cản cô đâu!” Ánh mắt của Chu Mỹ Lâm quét lên trên người cô: “Cô và mẹ cô đều ti tiện giống nhau!”

Những lời này, Bùi Thất Thất đã nghe đến chết lặng.

Nhưng cô chưa từng hỏi bất kỳ ai mẹ mình là là ai. Đối với cô mà nói, người phụ nữ đã vứt bỏ cô kia không đáng có được tình yêu của cô. Người thân duy nhất của cô là Bùi Minh Hòa.

Chu Mỹ Lâm đi ra ngoài, Bùi Thất Thất mơ hồ nghe được tiếng bà ta gọi điện thoại, nói năng vô cùng lấy lòng.

Đối phương là…… Chung tiên sinh.

Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt của Chu Mỹ Lâm mới tốt hơn một chút: “Chung tiên sinh không thèm để ý đến chuyện xảy ra hôm qua. Đương nhiên, về sau cô phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Bùi Thất Thất giương mắt lên nhìn Chu Mỹ Lâm, ánh mắt của cô làm Chu Mỹ Lâm run lên.

Bà ta ghét nhất, cũng hận nhất, chính là ánh mắt này.

“Dì, có phải dì rất hận con không?” Bùi Thất Thất nói, lại tùy ý cười: “Con cũng thấy vậy. Nếu con có mẹ đẻ thì bà ấy sao có thể vứt bỏ, đem con gả cho một gã đàn ông lớn tuổi!”

Cô hoảng hốt nói, sau đó liền đi đến mép giường, giọng đầy mệt mỏi: “Dì, buổi tối con sẽ đi. Bây giờ con muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Chu Mỹ Lâm nghe được thì bực bội, đang muốn phát tác, nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua Bùi Thất Thất ở bên ngoài không biết bị người ta biến thành cái dạng gì, đêm nay cô còn phải hầu hạ Chung tiên sinh. Nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì hầu hạ thế nào?

Vì thế bà ta nhẫn nhịn, đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, Bùi Thất Thất dùng chăn trùm lên mặt……

Ban đêm, Chu Mỹ Lâm lại đưa cô đến khách sạn hôm qua. Vị Chung tiên sinh kia là cổ đông nhỏ của khách sạn kia, cho nên Chu Mỹ Lâm và ông ta vẫn luôn hẹn ở nơi đó.

Bà ta thấy Bùi Thất Thất thuận theo, trong lòng cười lạnh ——

Quả nhiên là sau khi bị phá thân cô liền không để bụng, tính cách giống y hệt con tiện nhân kia. Có lẽ, chờ đến khi Chung tiên sinh không cần nó nữa, bà ta còn có thể bán tiếp với giá tốt, rốt cuộc cô ta cũng lớn lên xinh đẹp.

Xe dừng lại, Chu Mỹ Lâm bỗng nhiên đặt một vật nhỏ vào tay Bùi Thất Thất, lời nói ngắn gọn thúc giục: “Uống cái này!”

Bùi Thất Thất cúi đầu. Dưới ánh sáng tối mờ, cô nhìn ra đó là một hộp thuốc tránh thai.

“Chuyện tối hôm qua, tôi nghĩ Chung tiên sinh cũng không muốn cô lưu lại con của người khác!” Giọng nói của Chu Mỹ Lâm đè thấp, sợ lái xe phía trước nghe được.

Bà ta đối xử khắc nghiệt với Thất Thất, nhưng ở bên ngoài, trước nay bà ta giả bộ cực tốt.

Bùi Thất Thất nhìn, sau đó liền mở hộp ra, bóc lấy hai viên thuốc, cũng không cần nước, cứ như vậy khô khan nuốt xuống.

Nhìn dáng vẻ dứt khoát của cô, Chu Mỹ Lâm nhìn muốn choáng. Con bé này, bề ngoài mềm mại, nhưng tâm địa bên trong lại vô cùng tàn nhẫn. Nhân lúc Bùi Minh Hòa nằm viện, bà ta nhất định phải diệt trừ con bé này.

Bùi Thất Thất uống quá nhanh, lúc nuốt xuống, cô nôn khan vài tiếng.

“Lát nữa, cô cũng không nên làm Chung tiên sinh mất mặt. Chung tiên sinh cũng là nhân vật có danh dự và uy tín.” Chu Mỹ Lâm xuống xe, mang cô đi vào đại sảnh xa hoa, giám đốc nơi này sẽ đưa các cô đi đến chỗ kia.

Bùi Thất Thất bỗng nhiên lấy tay che miệng, Chu Mỹ Lâm trong lòng cả kinh.

Bùi Thất Thất biểu tình có chút thống khổ: “Dì, con muốn đi toilet một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui