Vô Lại Quần Phương Phổ

Diệp Vô Ưu đã từng gặp Tuyết Minh Văn – kẻ có dáng dấp của một mĩ nam
tử, bây giờ lại gặp Tuyết Minh Cương liền nhận ra hai anh em này gần như không có điểm nào giống nhau. Thật ra thì thì bề ngoài của Tuyết Minh
Cương trông cũng không quá khó coi, chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi, tuổi
thân thể khôi ngô, tuy nhiên, đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm kết hợp với chiếc mũi ưng làm cho khuôn mặt có vẻ thâm trầm.

Nhìn nhóm người Diệp Vô Ưu, trong mắt Tuyết Minh Cương lóe lên một tia
kinh ngạc. Lúc này Diệp Vô Ưu đích thị có cảm giác hài lòng vì không
thấy Tuyết Minh Cương dùng ánh mắt háo sắc nhìn Hoa Vân La và đương
nhiên với hắn cũng vậy.

Tuyết Minh Cương ngồi trên xe ngựa đi chậm rãi, Lãnh Tâm Âm đi sát ngay bên xe còn bọn Diệp Vô Ưu thì ở sau một chút, phía sau nữa là mười đại
nội thị vệ.

nl.“Lãnh cô nương, đám người mới này có phải là những cao thủ do cô
nương thỉnh mời không?" Tuyết Minh Cương hạ thấp giọng nói, có thể thấy
hắn đối với Lãnh Tâm Âm khá là khách khí

“Đúng! Điện hạ hãy yên tâm, có họ nơi đây thì sự an toàn của người không còn phải lo lắng nữa.”.kien

“Lãnh cô nương đã an bài thì ta thật sự yên tâm.” Tuyết Minh Cương vội
vã gật đầu nói. “Có điều Lãnh cô nương có thể giới thiệu thân phận của
họ cho ta biết được không?” Ta thật sự rất có hảo cảm với họ.

“Điện hạ đã muốn biết thì đương nhiên là ta phải nói rồi.” Lãnh Tâm Âm
điềm đạm nói: “Người mặc bạch y chính là Vô Song Cung chủ Hoa Vân La,
hiện nay là đệ nhất cao thủ trên Tiên bảng.”

Tuyết Minh Cương đối với tu tiên giả thật sự biết không ít, nên khi biết được mĩ nữ xinh đẹp như thiên tiên kia là Hoa Vân La thì không khỏi bị
chấn kinh đồng thời tâm lí cũng yên tâm hơn nhiều. Đã có Tiên bảng đệ
nhất cao thủ bảo hộ thì sao mà hắn bất an cho được.

“Tiếp theo là tiểu nữ hài tên gọi là Giang Thiên Thiên, bài danh thứ hai trên Tiên bảng.” Lãnh Tâm Âm tiếp tục giới thiệu: “ Còn nam tử ở phía
sau tên gọi là Diệp Vô Ưu.”

“Là nam chứ không phải là nữ tử cải nam trang à?” Tuyết Minh Cương liền hỏi.

“Hắn là nam, chỉ có điều hơi giống nử tử thôi. Hắn rất giống với mẹ.”
Trong tâm Lãnh Tâm Âm không khỏi có cảm giác khác lạ. Nàng đương nhiên
biết rõ Diệp Vô Ưu không phải nữ và đêm qua hắn đã tung hoàng trên người nàng như thế nào.

“Mẫu thân hắn là ai?”Tuyết Minh Cương không nhịn được liền hỏi.

“Mẫu thân hắn tên là Yến Ngọc Dao, chính là Vân Mộng đệ nhất Tiên tử.”
Lãnh Tâm Âm nhẹ nhàng nói. “ Còn bên cạnh Diệp Vô Ưu chính là Sương
Sương.”

“Sương Sương thật là giống với mẫu thân của nàng.” Tuyết Minh Cương nói
rồi quay đầu lại: “Lãnh cô nương, còn phía sau là ai vậy?”

“Đương nhiên là Điện hạ đã biết Y cốc Triệu Thiên Tâm nên ta không cần
phải giới thiệu, bên cạnh đó là Tự Kiếm các Tống Loan và là đỉnh đỉnh
đại danh Đa tình công tử Lam Tiểu Phong, phía sau là hai nữ tử, một tên
là Hàm Yên, chính là thị nữ của Diệp Vô Ưu và người còn lại là Mộ Dung
Tiểu Tiểu đến từ Thiên Lôi môn.” Lãnh Tâm Âm thở ra rồi nói: “Tóm lại là Điện hạ cứ yên tâm. Có những người này ở đây thì ta tin rằng người sẽ
Thú Liệp sơn trang an toàn.”

“Lãnh cô nương không cần phải lo lắng quá.” Tuyết Minh Cương nhẹ nhàng
nói: “Những năm gần đây nếu không có nàng giúp thì có lẽ ta đã không còn sống nữa, chỉ là năng lực của ta có hạn nên cho tới tận bây giờ cũng
hoàn thành được tâm nguyện của nàng.”

“Điện hạ không cần quá chú ý về việc này. Ta nhất định sẽ tiếp tục giúp
đỡ gười.” Lãnh Tâm Âm trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Thành công hay không
thực sự không hề quan trọng. Điều quan trọng hơn là chúng ta phải tận
lực.”

“Ta hiểu! Ta nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành việc này.” Tuyết Minh Cương
nhìn Lãnh Tâm Âm với ánh mắt kì dị: “Không kể là chuyện gì, ta nhất định sẽ không để Lãnh cô nương phải thất vọng.”

“Điện hạ! Có một vấn đề là…” Lãnh Tâm Âm ở bên cạnh hạ thấp giọng nói:
“Hôm nay ta mời được những người này tạm thời có thể bảo hộ Điện hạ
nhưng thật sự họ không phải là thủ hạ của ta, chỉ có thể nhờ họ một hai
lần nhưng không thể yêu cầu họ giúp cả đời được, còn bên cạnh Tuyết Minh Văn là Tố Y môn toàn tâm toàn ý giúp đỡ khiến chúng ta rơi vào thế bị
động.”

“Thật sự thì không phải không có biện pháp. Lần này chính là là cơ hội
rất tốt để ám sát Tuyết Minh Văn.” Tuyết Minh Cương thấp giọng nói: “Chỉ có điều không biết những vị bằng hữu mà Lãnh cô nương mời đến có sẵn
lòng giúp đỡ hay không thôi.”

“Nếu như Điện hạ đã quyết, ta có thể thử tìm cách để thuyết phục họ giúp đỡ.” Lãnh Tâm Âm trầm ngâm nói. Nói là thuyết phục họ nhưng thật tế chỉ cần thuyết phục Diệp Vô Ưu, mà nàng nghĩ muốn thuyết phục được Diệp Vô
Ưu cũng đơn giản chỉ cần để cho hắn chiếm được một ít tiện nghi.

nl.“Lãnh cô nương, điều này thì nàng tự quyết định đi.” Tuyết Minh Cương hạ thanh âm cực thấp.

“Kì thật thì Điện hạ cũng không cần phải giết Tuyết Minh Văn.” Lãnh Tâm Âm do dự nói.kien

Tuyết Minh Cương biến sắc mặt sau đó lại khó khăn lắc đầu: “Ta biết có thể dễ dàng hơn nhưng chỉ là ta không thể không làm.”

Lãnh Tâm Âm điềm đạm nói: “Thật ra theo ta thì hai điều này không có gì khác biệt lắm."

“Lãnh cô nương, đây chỉ là bất đắc dĩ chứ ta cũng thật sự không muốn
phải dùng biện pháp này.” Tuyết Minh Cương trầm giọng nói: “Đây là chọn
lựa cuối cùng của ta, nàng có hiểu ý của ta chứ?”

“Đương nhiên tôi hiểu.” Lãnh Tâm Âm gật gật đầu. “Khi có thời cơ thì ta tự có hành động.”

“Thật làm phiền Lãnh cô nương quá.” Tuyết Minh Cương cảm kích nói.

“Đây là phận sự của ta mà.” Giọng Lãnh Tâm Âm bình thản trở lại

o0o

Thú Liệp sơn trang chính là hành cung của hoàng đế nên đương nhiên là
hết sức hào hoa và được quân đội giới bị hết sức sâm nghiêm.

Tuyết Minh Cương và mọi người cuối cùng đã đến Thú Liệp sơn trang. Sau
khi an bài tất cả Tuyết Minh Cương liền đến gặp phụ thân hắn là đương
kim hoàng thượng Phiêu Tuyết đế quốc. Lãnh Tâm Âm đi cùng với hắn nhưng
đám người Diệp Vô Ưu thì nhàn tản đi dạo trong Thú Liệp sơn trang.

“Ca ca! Nơi này so với Vô Ưu sơn trang thì tuyệt hơn nhiều.” Thiên
Thiên yêu kiều nói. “Ôi, hay là chúng ta đổi nơi này thành Vô Ưu sơn
trang đi!” Diệp Vô Ưu im lặng, tiểu nha đầu này thật lớn gan, dám định
chiếm hành cung của hoàng thượng.

Hắn thật sự la vô ngôn, còn Hoa Vân La ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy,
Thiên Thiên nói rất có lý, chúng ta đổi nơi này thành Vô Ưu sơn trang
đi.”

“Muội đồng ý!” Hàm Yên ở bên cười hi hi nói. “Mọi người đã có Vô Ưu sơn
trang ở tại Bách Hoa đế quốc, rồi có Hàm Yên sơn trang tại Phiêu Tuyết
đế quốc. Sau này chúng ta lại đến Vọng Nguyệt đế quốc rồi Kinh Phong đế
quốc kiến tạo mỗi nơi một tòa đại trang viện thế là hoàn hảo!”

“Sao lại gọi là Hàm Yên sơn trang? Muội nghĩ nên gọi Thiên Thiên sơn trang nghe hay hơn!” Giang Thiên Thiên không phục nói.

“Ối! Thiên Thiên muội không phải muốn tranh với ta đấy chứ. Tỉ lớn hơn nên muội phải nghe lời tỉ chứ!” Hàm Yên bất mãn đáp lại.

“Không đúng! Muội nhỏ hơn nên tỉ phải nhường muội mới phải.” Giang Thiên Thiên cũng không chịu lép lập tức phản bác. “Không được, muội nhỏ hơn
nên phải nghe lời tỉ.” Hàm Yên uốn lưỡi nói.

“Chúng ta đấu xem ai lợi hại hơn thì phải nghe người đó được không?” Giang Thiên Thiên ngẫm nghĩ nói.

“Không được đâu!” Hàm Yên nghe thế vội vàng nói: “Thiên Thiên muội,
chúng ta là bằng hữu, tại sao lại phải tỷ đấu.” Nghe mấy nữ nhân đấu võ
miệng ầm ĩ, Diệp Vô Ưu ở bên cạnh bực bội nói: “ Thật là không thể chịu
được các ngươi. Nơi đây là hành cung của hoàng đế, các người tranh chấp
cái gì?”

“Bây giờ không phải của chúng ta nhưng chưa chắc là tương lai sẽ không
phải!” Thiên Thiên bất phục nói: “Ca ca, muội rất thích nơi này, huynh
cho muội có được không?”

“Điều này sau này hãy nói, chúng ta trước hết hãy đi xem một vòng đã.”
Diệp Vô Ưu không khỏi sầu muộn vì tiểu nha đầu này lại nhờ hắn lấy cho
nàng cả tòa sơn trang, hơn nữa trong cô nhóc này dường như cứ thích gì
là muốn lấy cái đó. Chắc là phải để Hoa Vân La thường xuyên giáo huấn
nàng mới được.

Trong lúc nhóm Diệp Vô Ưu đi dạo trong Thú Liệp sơn trang thì Tuyết Minh Văn đang thảo luận tình hình với Tô Tố Tố.

“Tô tiên tử, mọi việc đã an bài ổn thỏa rồi chứ?” Tuyết Minh Văn hỏi.

“Sự tình có chút phiền toái, vì hiện giờ có rất nhiều cao thủ bên cạnh
Tuyết Minh Cương. Chúng ta đã đánh giá thấp Lãnh Tâm Âm, không nghĩ rằng cô ta có thể mời Hoa Vân La đến bảo hộ Tuyết Minh Cương.”

“Tô tiên tử, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Tuyết Minh Văn nhíu mày hỏi.

“Kế hoạch động thủ tối nay có thể phải hoãn lại.” Tô Tố Tố trâm ngầm
giây lát nói: “Nếu không tách được đám người của Hoa Vân La đó thì khó
mà động thủ được.”

“Không sao, Thú Liệp hội diễn ra trong bảy ngày nên chúng ta còn nhiều
cơ hội, vì thế không cần phải quá gấp.” Tuyết Minh Văn mỉm cười nói: “Tô tiên tử, ta tin rằng nàng có thể không chế sự tình.”

“Nhị điện hạ, Tố Tố nhất định sẽ tận lực.” Tô Tố Tố mỉm cười nói.

o0o

Đám người Diệp Vô Ưu tản bộ ngắm phong cảnh quanh Thú Liệp sơn trang đến tối thì Hàm Yên kêu la đói bụng nên quần nhân quay về Thú Liệp sơn
trang. Vừa đến cửa sơn trang nhìn thấy một thiên tiên mỹ nữ từ phía đối
diện đi lại. Người này dĩ nhiên là Tô Tố Tố.

“Diệp công tử, Hoa Cung chủ, thật là xảo hợp! Chúng ta giờ mới gặp mặt.” Tô Tố Tố mỉm cười hướng Diệp Vô Ưu yêu kiều nói.

“Tô tiểu muội thật là khéo nói. Vô Ưu và chúng ta đều đã biết nàng ở đây rồi, chỉ có điều không tiện đến chào hỏi mà thôi.” Hoa Vân La cười nhẹ
nhàng đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui