Vô Lại Quần Phương Phổ

“Muội không thích lớn!” Giang Thiên Thiên nũng nịu đáp, “Ca ca, muội mới mười ba tuổi, còn bé mà!”

“Sao lại không thích lớn? Lớn thì có gì không hay?” Diệp Vô Ưu hơi kỳ quái hỏi.

“Vân La tỷ tỷ nói, muội mà lớn lên, ca ca sẽ khi phụ muội. Vì thế muội không thích lớn!” Giang Thiên Thiên nũng nịu nói.

“Vân La đáng chết, lừa cả tiểu cô nương!” Diệp Vô Ưu có chút buồn bực, trong lòng bực bội mắng thầm.

“Thiên Thiên, muội đừng nghe Vân La nói nhăng, Thiên Thiên xinh đẹp khả
ái thế này ta đành lòng khi phụ muội thế nào được?” Diệp Vô Ưu trong
lòng thì chửi mắng Hoa Vân La nhưng ngoài miệng lại vội vàng dỗ ngọt
Thiên Thiên. Hắn không hề muốn lưu lại ấn tượng không tốt trong mắt vị
tiểu cô nương siêu cấp mĩ lệ này.

“Nhưng Vân La tỷ tỷ bảo vậy. Bởi vì muội lớn lên sẽ vô cùng khả ái, ca
ca người sẽ muốn khi phụ muội mà!” Giang Thiên Thiên mở to đôi mắt xinh
đẹp nhìn Diệp Vô Ưu, vẻ mặt ngây thơ trong trắng.

“Cái này, tóm lại, đó là Vân La nói đùa thôi!” Diệp Vô Ưu chẳng biết nói sao nữa. Vân La đáng chết này, thật không hiểu còn nhồi nhét vào đầu
Thiên Thiên thứ quỷ quái gì nữa.

“Nhưng Vân La tỷ tỷ không gạt muội đâu!” Giang Thiên Thiên ghẹo đầu nói, dáng vẻ xem ra càng quyến rũ hơn.

nl.“Thiên Thiên à, cho dù Vân La không gạt muội, nhưng tu vi của muội
cao hơn ta, lợi hại hơn ta, ta làm sao có khả năng khi phụ muội?” trong
lòng Diệp Vô Ưu cảm thấy bất lực. Nói đi nói lại, Giang Thiên Thiên mặc
dù vừa quyến rũ vừa đáng yêu nhưng rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ. Với hắn mà
nói vẫn còn quá non, cho nên hiện tại hắn cũng chưa có chủ ý gì với
nàng, thế nào cũng phải đợi đến khi nàng lớn lên rồi mới tính.kien

“Nói vậy cũng đúng. Thiên Thiên bây giờ rất lợi hại, không để người khi
phụ đâu!” Giang Thiên Thiên nghẹo đầu suy nghĩ “Ai mà dám khi phụ muội,
muội sẽ đánh hắn. Nếu mà đánh không lại sẽ gọi Vân La tỷ tỷ giúp muội!”

“Ngươi tính toán như vậy hay quá mà” Diệp Vô Ưu nhủ thầm trong
lòng.Giang Thiên Thiên và Hoa Vân La mà liên thủ, thực sự bây giờ không
biết có ai có thể đối phó nổi. Ngẫm lại tình huống Yến Băng Cơ từng nói
nói hắn, có lẽ cũng vẫn có người có thể đối phó được bọn họ. Đó chính là tám tỷ muội đồng thai của Tố Y môn. Tám người bọn họ liên thủ, uy lực
có lẽ cực lớn.

“Đúng rồi, ca ca, huynh ở đây làm gì?” Giang Thiên Thiên nũng nịu hỏi.

“Ta tùy tiện đi ngó nghiêng thôi. Còn muội?” Diệp Vô Ưu thuận miệng hỏi lại.

“Muội cũng tới đây chơi!”, Giang Thiên Thiên cười ngọt ngào, “Ca ca, muội không chơi với huynh nữa, muội đi đây!”

Giang Thiên Thiên nói đi là đi. Thanh âm còn chưa dứt, đã cất mình lưới đi, chỉ lát sau đã không còn thấy hình bóng đâu.

“Chán quá, ai có việc gì cho ta làm không đây!”, vô cùng chán nản, Diệp Vô Ưu ngửa mặt lên trời buồn bực hét lớn.

Lời khẩn cầu của Diệp Vô Ưu thế mà cũng có tác dụng. Sau khi trở về sơn
trang, hắn liền phát hiện, hắn cũng có việc để làm. Trước cửa sơn trang, hắn nhìn thấy hai thân hình thân thuộc, một người trong đó là phiên bản của Giang Thiên Thiên đã trưởng thành, chính là mẫu thân của Thiên
Thiên, Trương Tú Nhã.

Lại nói, đã ba năm rồi Diệp Vô Ưu chưa gặp lại Trương Tú Nhã. Hồi đó
chẳng cần phải bàn đã rất thân thuộc với nàng. Chính là vì hắn có ấn
tượng với vẻ đẹp pha chút mệt mỏi, ưu phiền của nàng. Bây giờ xem ra
nàng so với ba năm trước cũng không thay đổi mấy, chỉ có khí sắc xem ra
tốt hơn nhiều, sắc mặt không còn xanh xao, thân hình mềm mại dường như
đã đầy đặn hơn.

Còn người kia đương nhiên là trượng phu của Trương Tú Nhã, Giang Vân Bình, từng là Tông chủ Li hận tông.

Bộ dạng lúc này của Giang Vân Bình có vẻ chán nản. Đầu tóc bù xù, râu
ria lởm chởm, dường như đã nhiều ngày không sửa sang râu tóc, sắc mặt
cũng rất không tốt. Ba năm trước, hắn đã cảm thấy Giang Vân Bình không
hợp với Trương Tú Nhã. Giờ đây gã lại có cảm giác Giang Vân Bình chẳng
khác gì một tên khất cái bên vệ đường.

“Giang Vân Bình, ta đã sớm nói rồi, bây giờ ta chẳng có quan hệ gì với
ngươi, ngươi đừng có mà đến đây tìm ta nữa!”, thanh âm của Trương Tú Nhã vốn dễ nghe cũng lộ ra sự tức giận, “Ta cảnh cáo ngươi, Thiên Thiên sẽ
trở về ngay đó, ngươi tốt nhất hãy an phận một chút!”

nl.“Tú Nhã, vẫn nói, nhất dạ phu thê bách nhật ân, nàng hà tất phải
tuyệt tình như vậy? Nói gì thì nói, ta cũng là phụ thân của Thiên Thiên, vì Thiên Thiên, chẳng lẽ nàng không thể đối tốt với ta một chút sao?”
Giang Vân Bình nhỏ giọng năn nỉ “Ta biết hồi đó là ta đối xử với nàng và Thiên Thiên không tốt, nhưng ta có thể thay đổi mà!”.kien

“Giang Vân Bình, người khác có thể không hiểu ngươi, ta mà cũng không
hiểu ngươi hay sao?” Trương Tú Nhã hừ một tiếng, “Ngươi bây giờ không
dám đối xử không tốt với chúng ta, chẳng qua là vì sợ Thiên Thiên, sợ Vô Ưu sơn trang mà thôi. Lại còn muốn ta quay lại với dạng người như
ngươi, nằm mơ giữa ban ngày!”

“Tú Nhã, nói gì thì nói, ngươi vẫn là thê tử của ta, chỉ cần ta không bỏ ngươi, ngươi vẫn là người của Giang gia, ngươi cùng ta trở về Li hận
tông thì cũng là chuyện đương nhiên”, Giang Vân Bình hơi tức giận nói
“Cho dù thế lực Vô Ưu sơn trang có thông thiên (bằng trời), bọn họ cũng
không thể giữ được thê tử của ta!”

“Giang Vân Bình, ta nói không về là không về. Ngươi có bản sự cứ việc ở
đây bắt ta mang đi!” Trương Tú Nhã hừ lạnh một tiếng, “Ta cho ngươi hay, ta và Thiên Thiên ở đây rất hạnh phúc, vui vẻ. Người ở đây đối xử rất
tốt với chúng ta, ta cho dù có chết cũng không muốn quay lại cái Li hận
tông đó!”

“Ngươi không đi cũng được, chỉ cần Thiên Thiên theo ta trở về, nó là con gái của ta!”, Giang Vân Bình phẫn uất nói.

“Ngươi nói có thể đưa Thiên Thiên trở về ư, vậy ngươi thấy nó chịu theo ngươi về sao?” Trương Tú Nhã cười lạnh nói.

“Thiên Thiên mà nguyện ý theo ta trở về, ta còn phải tốn nước bọt với
ngươi như vậy làm chi?” Giang Vân Bình tức tối đáp “Trương Tú Nhã, ngươi sao lại phải bức ta vào đường cùng? Bất quá ta chỉ muốn Thiên Thiên
giúp ta đối phó với tên phản đồ vong ân phụ nghĩa Tạ Trường Phong đó
thôi!”

“Ồ, đợi, đợi đã, đại hiệp, ngài vừa mới nói gì? Cái tên Tạ Trường Phong đó làm sao?” Diệp Vô Ưu vốn đang ở một bên

xem diễn kịch, đột nhiên nghe thấy Giang Vân Bình đề cập đến Tạ Trường Phong, lại nhịn không được nhảy đến hỏi.

“Ngươi là...Diệp trang chủ?” Giang Vân Bình ban đầu hơi sửng sốt nhưng lại lập tức hơi hoài nghi hỏi.

“Chính là ta, Giang đại hiệp. Ta mới xuất quan không lâu, có rất nhiều
việc không rõ, ngài có thể nói cho ta hay Tạ Trường Phong giờ thế nào
không?”, Diệp Vô Ưu khẩn trương hỏi. Mặc dù hôm qua Yến Băng Cơ đã nói
cho hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không hề nói tới Tạ Trường
Phong, chẳng biết có phải là Yến Băng Cơ cố ý bỏ qua không.

“Đương nhiên là không có vấn đề gì. Diệp trang chủ muốn biết, Giang mỗ nhất định là biết gì nói nấy!” Giang Vân Bình vội vã đáp.

“Như vậy đi, chúng ta vào trong trước rồi từ từ nói!”, Diệp Vô Ưu mặc kệ Trương Tú Nhã nghĩ thế nào, liền đưa Giang Vân Bình vào Vô Ưu sơn
trang. Giang Vân Bình tự nhiên là cầu còn chẳng được, còn Trương Tú Nhã
mặc dù không muốn để Giang Vân Bình vào trong nhưng cũng chẳng có biện
pháp nào.

Từ miệng của Giang Vân Bình, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng biết rằng tên gia hỏa Tạ Trường Phong đó hiện tại không ngờ rất khá, chẳng những bài danh thứ mười ba trên tiên bảng, không ngờ lại còn trở thành Tông chủ Li Hận tông đứng hàng thứ tám trên Tiên Môn bảng. Mặc dù đối với Diệp Vô Ưu mà nói, đứng hàng thứ mười ba trên tiên bảng hay cái gì Li Hận tông Tông
chủ đều chẳng phải là cái gì ghê gớm, nhưng nghe nói Tạ Trường Phong
không ngờ lại khá như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không
thoải mái.

“Cái này, Giang đại hiệp, hay là chúng ta thương lượng một chút?” Diệp
Vô Ưu vốn đang cảm thấy rất buồn chán, muốn tìm việc gì đó để làm, bây
giờ lại **ng phải chuyện này, tự nhiên có chút ngứa ngáy chân tay. Nhìn
thấy khuôn mặt ưu tư ở cách đó không xa của Trương Tú Nhã, lại nhìn thấy vẻ mặt siểm nịnh của Giang Vân Bình, hắn đột nhiên nảy ra một chủ ý.

“Diệp trang chủ có chuyện gì cứ nói”, Giang Vân Bình vội vàng đáp ứng.

“Giang đại hiệp, là như vậy, mấy năm nay, Giang phu nhân vẫn ở tại Vô Ưu sơn trang, ta nghĩ nàng cũng đã quen ở đây rồi. Vì thế ta hy vọng Giang đại hiệp cũng để nàng tiếp tục ở lại đây”, Diệp Vô Ưu nói nhanh “Hơn
nữa, Thiên Thiên còn nhỏ, trong lòng ta cũng luôn coi Thiên Thiên là
muội muội của ta. Cho nên ta cũng không hy vọng nó tham gia bất cứ âm
mưu đấu tranh nào.”

“Tuy nhiên...” thấy sắc mặt Giang Vân Bình có chút không hay, Diệp Vô Ưu chợt đổi giọng, “Giang đại hiệp giờ đây không thường được như ý, ta
cũng không thể không quan tâm. Vì thế ta quyết định tự mình đến Li Hận
tông một chuyến, giúp Giang đại hiệp giải quyết ma phiền, thế nào?”

“Diệp trang chủ, ngài, ngài nói thật chứ?” Giang Vân Bình tựa hồ ngờ rằng mình đã nghe lầm.

“Giang đại hiệp, chẳng lẽ ngài lại nghĩ rằng ta lừa ngài hay sao?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn độp lại.

“Không phải, không phải, Diệp trang chủ đừng hiểu lầm. Chỉ là, chỉ là ta thật sự không ngờ tới, Diệp trang chủ lại có thể vì một chuyện nhỏ nhặt của tại hạ mà tự mình ra mặt. Tại hạ quả thực, quả thực quá đỗi bất
ngờ!” Giang Vân Bình khẩn trương đáp.

“Được rồi, Giang đại hiệp, ta làm như vậy, cũng là vì Thiên Thiên mà
thôi” Diệp Vô Ưu lại dương dương đắc ý nói, “Giang đại hiệp ngài trở về
Li Hận tông trước đi, qua vài ngày nữa ta sẽ động thân, bên này còn phải chuẩn bị một chút. Bất quá ngài hãy yên tâm, cước trình của ta rất
nhanh, có lẽ có thể đến Li Hận tông trước ngài cũng chưa biết chừng.”

“Vậy, vậy, tại hạ xin cáo từ” Giang Vân Bình vội vàng từ tạ. Sau đó gã
cũng chẳng lý đến Trương Tú Nhã nữa. Mục đích đến đây của gã vốn chẳng
phải là vì Trương Tú Nhã, nay mục đích đã đạt được, gã tự nhiên không
cần dây dưa nữa.

“A, cuối cùng ta cũng đã có việc để làm rồi!”, sau khi Giang Vân Bình bỏ đi, Diệp Vô Ưu buộc miệng reo lên. Nhàm chán đến mức như hắn, thật đúng là hiếm thấy!

“Diệp công tử, người thực muốn đi giúp Giang Vân Bình sao?”, lúc này,
Trương Tú Nhã ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, bất quá cũng chẳng phải là giúp hắn. Chỉ là ta không thích Tạ Trường Phong”, Diệp Vô Ưu thuận miệng nói. “Đúng rồi, trước tiên ta đi
gặp Phinh Đình tỷ tỷ xem xem tâm tư của nàng thế nào. Vạn nhất ta quay
cho Tạ Trường Phong thê thảm quá, nàng mà nổi giận quả thật phiền phức.”

“Diệp công tử, Giang Vân Bình chẳng phải là người tốt gì, người việc gì phải giúp hắn?” Trương Tú Nhã thầm thở dài.

“Tú Nhã tỷ, ta chỉ là vì quá nhàm chán mới vậy. Được rồi, không nói nữa, trước hết ta đi tìm Phinh Đình tỷ, tối nay lại đến tìm nàng nhé”, Diệp
Vô Ưu thuận miệng nói, nói xong liền vội vàng chạy đi.

Còn Trương Tú Nhã vẻ mặt đỏ hồng, trong lòng xốn xang kịch liệt. Đêm nay đến tìm nàng? Tìm nàng để làm gì? Chẳng lẽ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui