Vô Lại Quần Phương Phổ

Lần đầu giao hoan giữa hai người có chút cảm giác khác lạ. Lần này Diệp Vô Ưu không cần Hàm Yên câu dẫn dục hỏa, bởi vậy hắn tha hồ thể hiện bản sắc đặc biệt của bản thân.

Diệp Vô Ưu ôn nhu hôn lên đôi môi của Yến Băng Cơ, hai tay không ngừng loạn động trên khắp người nàng, chầm chậm tháo dây lưng của nàng, một tay thâm nhập vào bên trong, vuốt ve làn da mịn màng của nàng.

Miệng hắn rời khỏi đôi môi, hôn lên gương mặt xinh đẹp, từ từ dời xuống dưới, ngấu nghiến từng phân một trên người Yến Băng Cơ, tiến dần xuống vùng bụng trắng mịn bên dưới.

Nhìn song phong ngạo nghễ dưới lớp vải trắng, Diệp Vô Ưu vùi thấp đầu vào nhẹ nhàng ngậm lấy.

“Mmm…” Yến Băng Cơ cuối cùng cũng chẳng nhẫn nhịn nổi, bật lên tiếng rên rỉ, người như căng lên, vội vàng cắn chặt răng để không kêu lên.

Dọc theo vết môi của Diệp Vô Ưu, y sam của Yến Băng Cơ cũng hoàn toàn được cởi bỏ. Cả người hầu như đều đã được hắn hôn, hiện thân hoàn toàn lõa lồ trước mắt Diệp Vô Ưu.

Yến Băng Cơ hai má đỏ lên, làn da trắng sáng như ngọc giờ cũng hơi chuyển sang màu hồng, trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác khó nói thành lời, tựa như một khát vọng, khát vọng muốn được tình lang chiếm hữu. Tuy nhiên, vì quá căng thẳng nên nàng vẫn cắn chặt môi không nói lời nào, thậm chí ngay cả một tiếng kêu nhỏ nàng cũng không sẵn lòng bộc lộ.

Ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ của Yến Băng Cơ, song phong ngạo nghễ ngẩng cao, bụng dưới phẳng lỳ, chân ngọc thon nhỏ, nơi tiểu đồn cỏ mọc thấp thoáng, Diệp Vô Ưu hơi thở loạn động, nhanh chóng cởi bỏ y phục, áp người lên cơ thể Yến Băng Cơ, nhẹ nhàng tách hai chân rồi mạnh mẽ xâm nhập vào nơi tối tăm nhất.

“Không …” Cảm giác bất ngờ khiến Yến Băng Cơ cuối cùng cũng rên lên cảm thán, theo từng đợt xâm nhập của Diệp Vô Ưu, lúc to lúc nhỏ, làm thành một âm điệu thật mê hoặc.

Diệp Vô Ưu liều lĩnh xâm nhập hạ thể mỹ lệ trước mắt. Yến Băng Cơ như bạch tuộc áp chặt lấy hắn, cảm thụ xuân tình vô tận, rên rỉ lớn tiếng hơn, khấy động dục tính giữa hai người.

Không biết bao lâu, hai người cuối cùng đều đã đạt tới tột đỉnh dục vọng. Diệp Vô Ưu vốn có sinh mệnh tinh hoa, tất cả tiến nhập vào thể nội Yến Băng Cơ, nhưng Diệp Vô Ưu tức thời toàn thân vô lực, mất hết cảm giác, đổ nhào lên người Yến Băng Cơ.

Mồ hôi nhỏ giọt, ướt đẫm cả hai người. Diệp Vô Ưu sử dụng khí lực còn sót lại ôm chặt Yến Băng Cơ, cả hai cơ thể cùng quyện chặt, nhất thời không thể phân ly.

“Vô Ưu!” Yến Băng Cơ đột nhiên mở miệng nói, âm thanh ôn nhu mang theo phong tình mị hoặc.

“Băng tỷ tỷ, thế nào?” Diệp Vô Ưu hữu khí vô lực đáp lời hỏi lại.

“Ngươi đã lớn nhiều, sau này phải tự biết chăm sóc bản thân, hiểu chưa?” Yến Băng Cơ nhu tình nói.

“Đệ biết rồi, nhưng…, Băng tỷ tỷ, người sau này không quản chuyện của ta sao?” Diệp Vô Ưu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Yến Băng Cơ hỏi với cảm giác hơi kỳ quái.

“Dĩ nhiên là không nhưng ta bận rộn không thể theo ngươi.” Yến Băng Cơ từ tốn nói. “Đệ lần đầu xa nhà, bên ngoài thị phi không thiếu, phải xem xét kỹ trước khi làm bất cứ chuyện gì, biết không?”

“Đệ biết, Băng tỷ tỷ không cần bận tâm. Đệ biết tự lo cho bản thân.” Diệp Vô Ưu tuyệt chưa từng để ý gì, hắn luôn theo bản tính, muốn làm gì là làm nấy, muốn bắt hắn làm gì đều phải suy tính kỹ càng, lại phải ép buộc hắn một chút mới được.

Huống chi, cứ như hiện tại, Diệp Vô Ưu cùng Yến Băng Cơ ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng có thể cảnh báo hắn, nhưng hầu như mọi lần đều thân thiện với hắn, bởi vậy hắn dứt khoát không muốn rời Yến Băng Cơ.

Chỉ đáng tiếc là Diệp Vô Ưu thực sự không biết Yến Băng Cơ lần này là có ý gì.

Yến Băng Cơ đã chính thức tiếp nhận vị trí Vô Song Thánh nữ. Nàng không có nhiều tự do, phải làm theo lệnh vì lợi ích của Vô Song cung, phải bôn ba tứ xứ trên đại lục. Khi Thưởng Hoa đại hội kết thúc, nàng phải rời khỏi mà không thể mang Diệp Vô Ưu đi cùng.

Ngày mai sẽ là ngày Thưởng Hoa đại hội kết thúc, sau đó nàng sẽ lẳng lặng rời khỏi, bởi vì vậy nên tối nay nàng mới để Diệp Vô Ưu tận hưởng ôn nhu.

Diệp Vô Ưu mơ hồ thức dậy, cảm giác nơi da thịt trống rỗng, liền tiện tay quơ sang bên cạnh chỉ thấy cảm giác trống trải, mở mắt thì thấy người đẹp đã không còn ở đó nữa.

Lần này, một số người đi vào cổng, thấy Yến Băng Cơ sau khi gặp Diệp Vô Ưu, nàng vốn là một tảng băng lạnh nay đã biến đổi trở nên nhu hòa hơn trước.

“Ngươi hãy còn mệt hãy nghỉ ngơi, ta đi Thưởng Hoa đại hội ngắm hoa.” Yến Băng Cơ như hòa nói.

“Băng tỷ tỷ, đợi đệ với, đệ cũng đi nữa.” Diệp Vô Ưu nói ngay, rồi tuột xuống giường và mặc lại y phục rất nhanh.

“Đệ rửa mặt đi đã.” Yến Băng Cơ đi ra, khắc sau đã mang lại một chậu nước rửa mặt tiến vào.

Yến Băng Cơ ôn nhu phục thị, Diệp Vô Ưu nhanh chóng rửa mặt hoàn tất.

Đám người Lam Tiểu Phong đã sớm tỉnh dậy, chỉ đợi Diệp Vô Ưu dùng xong cơm sáng thì một đoàn sáu người liền xăm xăm đi tới Thưởng Hoa các.

Theo quy định của Thưởng Hoa đại hội, mỗi người giành được tư cách tiến vào Thưởng Hoa các đều có thể đem theo một người tùy tùng cùng vào. Diệp Vô Ưu chiếm vị trí đứng đầu của Thâu thuật nên tất nhiên có tư cách tiến vào Thưởng Hoa các, còn Lam Tiểu Phong bị hắn biến thành tùy tùng cũng được tiến vào.

Nhưng mặt khác, Yến Băng Cơ được xem như khách mời danh dự của Thưởng Hoa đại hội, Hàm Yên và Hàm Mộng là nha hoàn của nàng không nói gì. Nhưng mọi người đều thắc mắc, tự nhiên nói Mộ Dung Tiểu Tỉểu không có khả năng chiến thắng, nhưng những người bảo trợ biết thân phận thực sự của Yến Băng Cơ, thấy Yến Băng Cơ với người của cô ấy cùng với nhau, cuối cùng hầu như đã đặt cho cô ấy.

Sau khi đến nơi, Yến Băng Cơ liền đưa Hàm Mộng đến chỗ dành cho khách danh dự. Đám người của Hoa Thừa Thiên cũng đã sớm đến nơi này. Diệp Vô Ưu tuy mơ mộng được ngồi cùng chỗ với Yến Băng Cơ nhưng hắn cũng biết không thể có khả năng đó, vì vậy vẫn cùng Lam Tiểu Phong, Hàm Yêu, Mộ Dung Tiểu Tiểu đến nơi hắn cần đến. Chính là Đoạt bảo tịch.

Thưởng Hoa đại hội được sắp đặt tại một nơi rộng lớn, nên dù vài trăm người ngồi hầu như riêng lẻ, trông vẫn rộng rãi. Phía bên trên ngoại trừ Hoa Thừa Thiên và Yến Băng Cơ, Diệp Vô Ưu chỉ biết có vài người.

Hoa Nguyệt Lan ngồi kế bên Yến Băng Cơ. Khi mọi người và Diệp Vô Ưu tiến vào, nàng nhìn Diệp Vô Ưu bằng con mắt khác lạ, trên mặt thoáng đỏ hồng. Phía sau lưng là Tạ Trường Phong thủ trường kiếm cảnh giác, hắn đến đây với thân phận hộ vệ cho Hoa Nguyệt Lan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui