Vô Lại Quần Phương Phổ

Lãnh Tâm Âm phi thân ra khỏi khách điếm. Diệp Vô Ưu nhanh chóng theo sau. Không lâu sau, hai người đến trước một căn phòng nhỏ ở phía tay Bách Hoa thành.

Lãnh Tâm Âm đi đến trước cửa, gõ vào cửa, cửa liền lập tức mở ra.

“Vào đi!” Lãnh Tâm Âm quay đầu nhìn Diệp Vô Ưu một cái rồi bước vào trước.

Diệp Vô Ưu theo vào. Bên trong tối đen, không có đèn, hắn chỉ có thể thấy được ẩn hiện bên trong có một thân hình yểu điệu của nữ tử.

“Sương Sương, bật đèn lên.” Thanh âm của Lãnh Tâm Âm vang lên. Lời nói vừa dứt, ánh sáng trong phòng liền bừng lên. Đến lúc này, Diệp Vô Ưu đã nhìn thấy rõ được nhân dạng của thiếu nữ trong phòng.

Thiến nữ này thân hình hơi cao, không thấp hơn Diệp Vô Ưu bao nhiêu. Nguyên bổn thân hình của nàng rất mềm mại, thật sự rất mềm mại. Bất quá, điều làm Diệp Vô Ưu cảm thấy kinh ngạc nhất là mái tóc trên đầu nàng màu vàng. Mái tóc vàng xỏa xuống, che mất một bên khuôn mặt nàng, nên Diệp Vô Ưu không thể hình được hoàn toàn dung mạo của nàng. Nhưng từ nửa khuôn mặt nhỏ mà nhìn, nàng không nghi ngờ chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân.

“Sương Sương, đó là sư đệ của ngươi, ta mới thu nhận. Diệp Vô Ưu.” Ngữ khí của Lãnh Tâm Âm lúc này đặc biệt ôn nhu.

“Ah!” Thiếu nũ này mặc nhiên ứng thanh một tiếng, lạnh lùng nhìn Diệp Vô Ưu một cái, sau đó không có phản ứng nào khác.

“Vô Ưu! Đó là sư tỷ ngươi, Lãnh Sương Sương.” Lãnh Tâm Âm quay đầu nói với Diệp Vô Ưu.

“Ra mắt Sương Sương sư tỷ.” Diệp Vô Ưu thể hiện thật khôn ngoan, trong lòng thì nghĩ thầm, Lam Tiểu Phong nói thật không sai, đồ đệ của Lãnh Tâm Âm so với nàng ta còn cổ quái hơn.

“Sương Sương, ta muốn ra đi làm một chuyện, có thể phải qua vài ngày mới trở lại. Những ngày này, ngươi bồi tiếp Vô Ưu trước.” Ngữ khí Lãnh Tâm Âm vẫn ôn nhu: “Tu vi Vô Ưu rất thấp, đừng để người khác khi phụ hắn.”

“Con biết rồi.” Lãnh Sương Sương hờ hững nói.

Diệp Vô Ưu trong lòng thấy có chút kỳ quái. Lãnh Sương Sương tựa hồ như đối với Lãnh Tâm Âm không có chút khách khí nào, nhưng lại thấy, Lãnh Tâm Âm tựa hồ không có một chút khó chịu nào.

“Ta đi trước! Sương Sương, ngươi đợi hộ tống Vô Ưu về khách điếm.” Lãnh Tâm Âm trầm ngâm một chút rồi nói.

“Sư phụ tỷ tỷ, người muốn đi à?” Diệp Vô Ưu không nhẫn nhịn được hỏi, hắn còn muốn biết làm thế nào để tốc thành tu tiên!

“Ta đi tìm một người.” Lãnh Tâm Âm hờ hững nói: “Ngươi hiện tại tu vi quá thấp, án chừng phải tu luyện thì cần có một thời gian dài. Ta tuy có biện pháp tốc thành nhưng cần phải có một người phối hợp. Bây giờ ta đi tìm người đó.”

“Vậy à!” Diệp Vô Ưu nghe Lãnh Tâm Âm bảo vì chuyện của mình mà phải đi, tự nhiên không có biện pháp lưu lại. Nói thật, hiện tại hắn thật sự chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng tu luyện thành công. Chỉ có như vậy, hắn mới thật sự khi phụ được người khác.

“Vô Ưu, sư tỷ ngươi cũng không quen thuộc nơi đây lắm, ngươi cần phải chiếu cố tốt cho sư tỷ, hiểu chưa?” Lãnh Tâm Âm suy nghĩ rồi nói.

“Yên tâm đi, sư phụ tỷ tỷ. Có ta ở đây, không nguời nào dám khi phụ Sương Sương sư tỷ!” Diệp Vô Ưu vỗ ngực bảo chứng.

Lãnh Tâm Âm nhìn Lãnh Sương Sương một cái, trong mắt lộ ra một tia thần sắc chán nản, trong lòng than nhẹ một tiếng, chuyển thân bỏ đi.

“Đi!” Sau khi Lãnh Tâm Âm bỏ đi, thanh âm lạnh nhạt của Lãnh Sương Sương liền vang lên.

“Đi dâu?” Diệp Vô Ưu giật mình.

“Khách điếm.” Ngữ khí Lãnh Sương Sương vẫn lạnh nhạt, tựa hồ như có vài từ cũng không muốn nói nhiều.

Diệp Vô Ưu kịp nhớ lại, Lãnh Tâm Âm vừa mới nói qua, để Lãnh Sương Sương hộ tống hắn trở về khách điếm.

“Úc, Sương Sương sư tỷ, chúng ta đi!” Diệp Vô Ưu đi ra trước. Đi được vài bước, không nghe động tĩnh gì phía sau lưng, không nhịn được quay đầu lại nhìn, ngay lập tức suýt kêu lên hết hồn. Thì ra Lãnh Sương Sương ở phía sau lưng hắn, có điều một tiếng động nhỏ cũng không có.

“Thì ra sư tỷ cũng rất lợi hại à!” Diệp Vô Ưu trong lòng nghĩ thầm. Đương nhiên cũng là bình thường, thân là đệ tử Ma tông tông chủ, tu vi tiên thuật tự nhiên phải cao siêu.

“Sương Sương sư tỷ, người lần đầu đến đây à?” Trên đường, Diệp Vô Ưu không tìm ra chuyện gì để nói.

“Không phải!” Lãnh Sương Sương lạnh như băng đáp lại hắn hai từ.

“Sương Sương sư tỷ, người không ít lần du ngoạn Bách Hoa thành à?” Diệp Vô Ưu đối với sự lạnh nhạt của Lãnh Suơng Sương một điểm cũng không khó chịu, tiếp tục hỏi.

“Đúng!” Lãnh Sương Sương hồi đáp rất đơn giản, chỉ hồi đáp một chữ.

“Ngày mai ta đưa tỷ đi loanh quanh thành có được không?” Diệp Vô Ưu đối với vị sư tỷ này rất có hứng thú.

“Tùy tiện.” Lãnh Sương Sương mặc nhiên nói.

“Vậy ta ngày mai đến đây tìm tỷ nhé?” Diệp Vô Ưu trong lòng có chút cao hứng. Nàng nói ‘tùy tiện’ thì cũng như đã đáp ứng rồi.

“Tốt.” Lãnh Sương Sương tiếp tục đối dáp đơn giản chỉ một từ.

Diệp Vô Ưu không nói gì nữa. Hắn đã nhìn ra, tính khí của vị sư tỷ này không thật sự cổ quái, mà thật ra không thích nói, dường như, có muốn tâng bốc nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sau khi Lãnh Suơng Sương hộ tống Diệp Vô Ưu đến khách điếm, chào hỏi cũng không chào một cái, liền chuyển thân bỏ đi.

“Sương Sương sư tỷ, ngày mai gặp!” Diệp Vô Ưu hướng theo bối ảnh xinh đẹp của nàng nói với theo một câu.

Đợi bối ảnh của Lãnh Sương Sương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Vô Ưu mới chuyển thân đi về hướng gian phòng của Thất Thất.

Vừa đi đến cửa thì cửa phòng lập tức mở ra.

“Công tử, người đã trở lại!” Thất Thất xuất hiện ở cửa, giọng nhẹ nhàng nói.

“Phinh Đình tỷ tỷ đâu?” Diệp Vô ưu hỏi.

“Phu nhân đã ngủ, công tử, người muốn ở đây qua đêm à?” Thất Thất nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, ngươi hãy chiếu cố tốt cho Phình Đình tỷ tỷ, ta trở về phòng.” Diệp Vô Ưu ngập ngừng một chút rồi nói. Nói xong, hắn liền chuyển thân trở về phòng mình.

Nhìn bối ảnh của Diệp Vô Ưu, nhãn thần Thất Thất lộ ra một tia biểu tình cổ quái.

Diệp Vô Ưu sớm đã có chút mệt mỏi, trước đã buông thả trên người của Tạ Phinh Đình một trận, khí lực của hắn hao phí không ít. Vì vậy hắn vừa trở về phòng thì nhảy lên giường liền.

Chỉ là, vừa mới nhảy lên giường, Diệp Vô Ưu liền kêu lên giật mình, bởi vì hắn phát hiện, trên giường thình lình có người.

“Vô Ưu ca ca, huynh làm gì mạnh quá vậy, đè người ta đau quá!” Lúc này, một thanh âm có chút bất mãn vang lên, chính là Hàm Yên tiểu yêu tinh.

“Hàm Yên muội muội, ngươi làm gì ở đây?” Diệp Vô Ưu mệt mỏi liền sít qua một bên. Tiểu yêu tinh này không lẽ cũng muốn cả hắn à?

“Người ta buồn chán mà!” Hàm Yên yêu kiều nói. “Vô Ưu ca ca, huynh xấu quá, chiều tối đi chơi, cũng không cho người ta biết!”

“Hàm Yên muội muội, ta nghĩ không cần phá giấc ngủ của ngươi!” Diệp Vô Ưu hấp tấp nói, trong lòng thì nghĩ, mang nàng ta đi theo, hắn còn có thể thâu hương tích ngọc được à?

“Vô Ưu ca ca, ngươi lừa người ta!” Hàm Yên tức giận yêu kiều nói. “Người ta có ngủ đâu nào?”

“Ta nghĩ ngươi đang ngủ!” Kỷ năng diễn của Diệp Vô Ưu thật là nhất lưu. Dù có chết hắn cũng không thừa nhận là cố ý không mang nàng ta đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui