Vô Lại Quần Phương Phổ

“ Sư phụ tỷ tỷ trông rất trẻ mà, gọi là tỷ tỷ cũng không có gì là sai.” Diệp Vô Ưu có chút do dự nói.

“Sư phụ đối với ngươi rất tốt mà!” Lãnh Sương Suơng trầm mặc một hồi, dùng ngữ khí có chút dị dạng nói.

“Sương Sương sư tỷ, sư phụ tỷ tỷ đối với người cũng rất tốt hả?” Diệp Vô Ưu dò hỏi.

“Có lẽ thế.” Lãnh Sương Sương hờ hững nói, “Đừng nói tới sư phụ nữa, nhìn xem bên này, có người đang nhìn chăm chăm vào ngươi, ngươi biết hắn không?”

Thuận theo phương hướng mục quang của Lãnh Sương Sương, Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái nhìn qua, lập tức thật sự nhìn thấy một người rất quen thuộc, chỉ là nhìn đến hắn, trong lòng Diệp Vô Ưu có loại rung động muốn bật cười, bởi vì người này không phải ai khác, chính là Âu Duơng Vân Phi.

“Hắn hiện tại khẳng định muốn tiến lại lấy kiếm chém ta.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.

“Thế nào? Hắn và ngươi có oán cừa à?” Lãnh Sương Sương có chút hiếu kỳ hỏi.

“Sương Sương sư tỷ, đừng quản hắn, ta từ từ cho tỷ biết chuyện về tên gia hoả này.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, Âu Dương Vân Phi không biết có gì cố kỵ, nhìn rất muốn tiến lại gây phiền phức cho Diệp Vô Ưu, nhưng cuối cùng lập tức nhẫn nhịn được không có hành động.

Nhưng Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương tiếp tục chậm chậm đi dạo trong Bách Hoa thành, Diệp Vô Ưu thích thú hướng tới Lãnh Sương Sương kể lại chuyện ban đầu hắn chỉnh Âu Duơng Phi Vân, khi nói đến lúc Âu Dương Phi Vân lần thứ hai ở giữa đám đông gần như lõa thể, Lãnh Sương Sương nguyên bổn khuôn mặt có chút lạnh băng, cũng không tự giác lộ ra một nét cười trên mặt.

“Người này tâm tính xem ra cũng rất kiên nghị, gặp phải loại chuyện này, cũng còn có thể công nhiên lộ diện.” Lãnh Sương Sương nói nhỏ.

“ Tóm lại, thật đáng tiếc, nếu hắn điên luôn thì tốt lắm.” Ngữ khí của Diệp Vô Ưu sung mãn hối tiết, mặc dù hắn đã chỉnh Âu Dương Vân Phi vài lần, nhưng hắn vẫn còn nhìn tên gia hoả này rất không thuận mắt.

“Yến Băng Cơ là vị hôn thê của ngươi?” Lãnh Sương Sương đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, Băng tỷ tỷ là lão bà của đệ.” Diệp Vô Ưu một điểm cũng không dấu diếm, nhưng lập tức có chút kỳ quái hỏi: “ Sương Sương sư tỷ, tỷ biết Băng tỷ tỷ à?”

“Tính ra là không biết, bất quá, nàng ta hiện tại là Thánh Nữ Vô Song Cung, ta tự nhiên cũng nghe đến tên nàng ta.” Lãnh Sương Sương lắc đầu nói.

Dừng một lát, Lãnh Sương Sương lại hỏi: “ chuyện của ngươi và Tạ Phinh Đình, Yến Băng Cơ có biết không?”

“Ah?” Diệp Vô Ưu ngắt ngứ chút ít, “ Sương Sương sư tỷ, chuyện đệ và Phinh Đình tỷ tỷ, tỷ cũng biết à?”

“Đừng quên sự phụ chúng ta là ai.” Lãnh Sương Sương nhìn Diệp Vô Ưu một cái, “ sư phụ là ma tông tông chủ, ma tông tự nhiên không chỉ có ta và sư phụ hai người, có chút chuyện, tự nhiên sẽ có người hối báo lại cho ta.”

“À, thì ra như thế, Băng tỷ tỷ là Thánh nữ của vô Song Cung, chuyện đó của đệ, gần như có người báo cho nàng ta biết rồi.” Diệp Vô Ưu buồn phiền nói.

“Ngươi rất sợ nàng ta à?” Lãnh Sương Sương hờ hững hỏi.

“Không phải là rất sợ, Băng tỷ tỷ tuy có chút hung dữ đối với đệ, nhưng cũng không có làm gì đệ!” Diệp Vô Ưu lắc đầu, “ chỉ là đệ có chút e ngại nàng ta thương tâm.”

“Thân là người của ma tông, làm việc phải tuỳ tâm sở dục, hà tất phải cố kỵ chuyện này chuyện kia chứ?” Ngữ khí Lãnh Sương Sương đột nhiên biến đổi có chút lạnh nhạt.

“Điều này đệ biết, tính ra không bái sư phụ tỷ tỷ làm thầy, đệ cũng muốn làm việc gì là làm việc đó! Khuôn măt của Diệp Vô Ưu không lo lắng, tóm lại, đùng nghĩ đến Băng tỷ tỷ, ai biểu nàng ta không bồi tiếp đệ chi!”

dừng một chút, Diệp Vô Ưu cũng hỏi: “đúng rối, Sương Sương sư tỷ, sư phụ tỷ tỷ cuối cùng đi làm chuyện gì, tỷ có biết không?”

“Ngươi thật sư muốn biết à?” Lãnh Sương Sương nhìn nhãn thần cổ quái nhìn Diệp Vô Ưu.

Diệp Vô Ưu gật gật đầu: “ Đương nhiên muốn biết, chuyện này và đệ co liên quan mà!”

“Kỳ thật la cũng không biết rõ, nhưng ta nghĩ, sư phụ chắc đi đến Y Cốc.” Lãnh Sương Sương ngẫm nghĩ rồi nói.

“Y Cốc? Thiên Y tiên tử Triệu Thiên Tâm ở tại Y Cốc này à?” Diệp Vô Ưu hấp tấp hỏi.

“Không sai, ta nghĩ, sư phụ muốn tìm một người, chắc là Triệu Thiên Tâm.” Lãnh Sương Sương gật gật đầu, “ ma tông xác thật có phuơng pháp tu tiên tốc thành, tuy phương pháp có nhiều loại, cũng có bất đồng, nhưng bọn chúng trên cơ bản đều có một 1 điểm chung, đó là đối với bản thân tu luyện giả có thể có chút ảnh hưởng, còn có thể nhất định có nguy hiểm.”

“A?” Diệp Vô Ưu giật mình, “ còn có nguy hiểm à?”

“Đương nhiên, nếu không như vậy, mọi người đều dùng biệp pháp tốc thành cả!” Lãnh Sương Sương cười khác lạ, “ bất quá, ngươi cũng đừng lo lắng, sư phụ khi đã tìm đến Triệu Thiên Tâm, tự nhiên sớm đã cân nhắc điểm này, y thuật của Triệu Thiên Tâm thiên hạ vô song, có nàng ta xem xét, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.”

“ Vạn nhất nàng ta không nguyện ý trợ giúp thì làm sao?” Diệp Vô Ưu có chút lo lắng.

“Điều này không cần ngươi lo lắng, sư phụ tự nhiên có biện pháp để Triệu Thiên Tâm tự làm.” Khoé miệng Lãnh Sương Sương lộ ra một tia thần sắc cổ quái.

Nghe Lãnh Suơng Sương nói như thế, Diệp Vô Ưu cơ bản đã yên tâm, cũng khó trách hắn quan tâm chuyện này, cuối cùng, điều này có thể liên quan mật thiết tới lợi ích của hắn.

Ngay lập tức, nghĩ đến có thể rất nhanh chóng có thể gặp gở Thiên Y tiên tử Triệu Thiên Tâm trong Vân Mông thập tiên tử bài danh đệ lục, trong lòng Diệp Vô Ưu không nhịn được có vài phần lo lắng.

Diệp Vô Ưu bồi tiếp Lãnh Sương Sương đi lanh quanh hơn nửa ngày, đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới cùng Lãnh Sương Sương trở lại Diệp phủ, cũng là toà trạch tử Tạ Vân Đình vừa mới tặng cho hắn.

“Sư tỷ, có lẽ tỷ cũng ở lại nơi đây đi, chẳng phải ở đây phòng rất lớn sao.” Đi đến cửa, Diệp Vô Ưu dùng buớc lại, nói với Lãnh Sương Sương, sau một ngày đi lanh quanh, hai người hiện đã thân thiết không ít.

“Không được, ta phải trở về.” Lãnh Sương Sương lắc đầu nói.

“Vậy, cũng tốt.” Diệp Vô Ưu chỉ biết theo ý nàng.

Sau khi dùng mắt đưa tiễn Lãnh Sương Sương bỏ đi, Diệp Vô Ưu liền quay người tiến vào cửa lớn.

“ Công tử, người thế nào mà trở lại?” Mới đi đuợc vài bước, Diệp Vô Ưu liền nhìn thấy Thất Thất.

“Thế nào?” Diệp Vô Ưu nhíu nhíu chân mày, “ Thất Thất, đã xảy ra chuyện gì à?”

“Cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ là công chúa phái người tìm công tử, để người tiến cung gặp nàng ta.” Thất Thất lắc đầu, “ công chúa phái người tới, vẫn đang ở đây.”

Sau khi được Thất Thất chỉ dẫn, Diệp Vô Ưu rất nhanh nhìn thấy được một thiếu nữ rất quen thuộc, không phải người khác, chính là thị nữ Kiếm Lan của Hoa Nguyệt Lan.

Kiếm Lan vừa nhìn thấy Diệp Vô Ưu, khuôn mặt không khỏi có chút đỏ hồng.

“ Diệp công tử, Công chúa thỉnh người qua.” Thanh âm Kiếm Lan rất nhỏ, đầu cúi nhè nhẹ, có chút không dám nhìn Diệp Vô Ưu.

“Đi bây giờ à?” Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái, Hoa Nguyệt Lan thế nào lại trực tiếp tìm hắn? còn có, tự hồ như Hoa Nguyệt Lan đã biết chuyện của hắn và Tạ Phinh Đình à?

“Thật cũng không sai, ở đây có nhiều người chăm chăm vào hắn mà phải không?” trong lòng Diệp Vô Ưu có chút cảm giác không sảng khoái, chiếu theo chuyện này mà nghĩ, có ít nhất vài người âm thầm theo sát nhất cử nhất động của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui