Vô Lại Quần Phương Phổ

“Đình Đình tỷ tỷ, ta chỉ muốn chiêmm ngưỡng tỷ tỷ thật rõ thôi mà.” Thanh âm của Diệp Vô Ưu vang lên bên tai nàng. Lúc này Đình Đình cảm giác thấy âm thanh của Diệp Vô Ưu hơi xao động. Nơi thần bí thiêng liêng nhất của nàng đã bị Diệp Vô Ưu tập kích.

“Tiểu dâm tặc! Chàng… chàng… không được nhìn. Thiếp xấu hổ lắm!” Đình Đình lắp bắp nói khẽ uốn mình chống cự. Cảm giác loã thể cho người khác ngắm nhìn thật không dễ chịu chút nào. Cho dù nàng người ngắm nhìn nàng là Diệp Vô Ưu, hay nói cách khác là trượng phu của nàng, thì nàng cũng không thể thoải mái được.

“Đình Đình tỷ tỷ! Tỷ quả không muốn?” Diệp Vô Ưu nằm dài cạnh nàng, một tay đang mơn trớn trên đỉnh nhũ phong của nàng, cười cười hỏi.

“Ai… ai mà muốn…” Đình Đình muốn phản bác lại, chỉ là đã thốt ra mấy lời đã quá e thẹn không thể nói tiếp. Sau đó, nàng khôn khéo im lặng không phản đối nữa.

“Đình Đình tỷ tỷ! Tỷ mở mắt ra xem này, thân thể tỷ quả thật tuyệt hảo!” Diệp Vô Ưu muốn trêu ghẹo nàng, mở song thủ đang che mặt nàng ra, kề môi gần tai nàng thì thầm.

“Tiểu dâm tặc! Chàng… chàng hư quá!” Sự dịu dàng của Đình Đình đã có chút giận dỗi. Nàng xoay mình, nghiêng người: “Ta… ta không quan tâm đến chàng nữa.”

Diệp Vô Ưu không trêu ghẹo nàng nữa, kéo ngọc thể vào lòng, cúi đầu xuống song phong của nàng, há miệng tham lam ngậm vào.

Hai tay hắn nhẹ nhàng lướt trên thân thể nóng bỏng đang run rẩy của Tạ Phính Đình. Không khí trong phòng tràn đầy xuân ý, lửa dục bừng bừng cháy bỏng. Diệp Vô Ưu không thề kìm nén được cảm giác mãnh liệt cứ thôi thúc như sóng tràn trong lòng, cuối cùng, không thể mân mê khám phá lâu hơn nữa, vội vàng thoát y, thân thể áp lên trên hạ thể của Tạ Phính Đình, xốc người tiến thẳng vào bên trong nàng.

“Không…” Tạ Phính Đình nhăn mặt, rên khẽ. Đêm qua nàng vừa mất đi thân xử nữ, vết thương chưa lành, vẫn còn cảm giác đau. Tuy nhiên cảm giác này nhanh chóng mất đi. Diệp Vô Ưu càng lúc càng kích sâu hơn, mạnh mẽ hơn, đem đến cho nàng cảm giác kỳ diệu khó tả không thể kìm nén từ giữa hai chân lan ra khắp người. Sau đó nàng bắt đầu uốn thân, hưởng ứng cùng với nhịp công kích của Diệp Vô Ưu và dần dần nàng bắt đầu rên rỉ dâm dật.

Cuối cùng nàng cũng đang nhận ra tiếng rên rỉ phóng đãng của mình nên cảm thấy ngượng ngập, mặt đỏ hồng lên. Tuy nhiên, từ hạ thể cứ truyền tới từng đợt khoái cảm trào dâng liên miên, nên vẫn không thể kìm nén được tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.

“Ta ra thế này tất cả là đều tại tên tiểu dâm tặc chàng!” Tạ Phính Đình vừa cong người đón nhận và hoà mình với nhịp công kích của Diệp Vô Ưu vừa thầm rủa hắn để tự an ủi mình. May mà lúc này không có người nào chứng kiến cuộc giao hoan.

Chỉ là Tạ Phính Đình không thể ngờ rằng bên ngoài cửa sổ có hai kẻ đang nghe trộm.

“Tỷ tỷ! Âm thanh gì vậy? Thật kỳ quái!” Người vừa lên tiếng đích thị là Mộ Dung Tiểu Tiểu. Người còn lại đương nhiên là Hàm Yên. Mà cũng chỉ có nàng ta mới dám làm chuyện nghe lén xấu xa này.

“Tiểu Tiểu! Lớn lên rồi muội sẽ biết!” Hàm Yên đặt một ngón tay lên miệng, thì thào. Sau khi suy nghĩ một lát, nàng lại tiếp: “Không biết là cảm giác đó là thế nào mà Băng tỷ tỷ cũng thế, Phính Đình tỷ tỷ cũng vậy.”

“Tỷ tỷ! Tỷ nói gì? Sao muội nghe chẳng hiểu gì cả?” Mộ Dung Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn Hàm Yên.

“Thôi, chúng ta đi ngủ thôi.” Trên mặt Hàm Yên biểu thị một nét cổ quái, kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu rời đi.

Trong phòng, hoả dục vẫn còn.

o0o

Trời quang mây tạnh, Tạ Phính Đình toàn thân đã bình thường, nhưng thân thể không còn chút khí lực nào. Tuy vậy Diệp Vô Ưu vẫn chưa có vẻ gì là thoả mãn, vẫn đang mân mê song nhũ phong mãn của Tạ Phính Đình.

“Tiểu dâm tặc! Ngừng lại đi, không thì người ta sẽ bị chàng làm cho đến chết mất.” Tạ Phính Đình nhẹ giọng cầu khẩn.

“Phính Đình tỷ tỷ! Để ta giúp tỷ thư giãn, hồi phục lại sức lực!” Diệp Vô Ưu cười ranh mãnh.

“Ta… ta… không tin chàng!" Tạ Phính Đình yêu kiều, giận dỗi nói: “Chàng lại muốn chiếm tiện nghi của người ta chứ gì…”

Tạ Phính Đình ngừng lại không nói nữa. Tiện nghi lớn nhất của nàng đã bị Diệp Vô ưu chiếm mất thì sá gì tiểu tiện nghi? Nàng vừa mới từ thiếu nữ thành phu nhân, hiện tại Diệp Vô Ưu cứ chinh phạt liên miên, một chút khí lực cũng không còn, làm sao không mệt, nên nằm nép vào ngực Diệp Vô Ưu nghỉ ngơi.

Diệp Vô Ưu ôm lấy giai nhân, tâm tình hưng phấn khác thường. Mới xuất môn không được bao lâu, dù không phải là mục tiêu lúc đầu, đã chiếm được một đại mỹ nhân như Tạ Phính Đình, người mà nhan sắc có thể sánh với Vân Mộng Thập Tiên Nữ, hắn cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

“Tả thủ ôm Băng tỷ tỷ, hữu thủ Công chúa lão bà, Phính Đình tỷ tỷ nơi tối thượng, ta thật hạnh phúc!” Trong đầu Diệp Vô Ưu đang tưởng tượng đến bức tranh tuyệt diệu như thế, tâm tình mộng tưởng, bất giác chìm vào giấc mộng đẹp.

o0o

Ngày hôm sau, Diệp Vô Ưu thức giấc, phát giác Tạ Phính Đình sớm đã rời khỏi giường. Trong y phục chỉnh tề, nàng ngồi gần giường, nhãn thần yêu kiều nhìn Diệp Vô Ưu.

“Phu quân! Chàng dậy rồi!” Thấy Diệp Vô Ưu mở mắt, Tạ Phính Đình dịu dàng nói.

“Phu quân? Nàng gọi ta?" Diệp Vô Ưu tự nhủ với vẻ mặt ngạc nhiên. Lần đầu tiên hắn nghe cách gọi như thế. Yến Băng Cơ cũng chưa gọi hắn như thế, mặc dù nàng danh chính ngôn thuận là hôn thê của hắn.

“Phính Đình tỷ tỷ! Dậy sớm thế?” Sau khi ngạc nhiên, Diệp Vô Ưu hỏi lại. Hắn liền ngồi dậy, chuẩn bị mặc y phục.

“Phu quân! Để thiếp phục thị cho chàng!” Thanh âm Tạ Phính Đình trở nên ôn nhu lạ thường. Nàng chuẩn bị phục thị Diệp Vô Ưu mặc lại y phục.

“Phính Đình tỷ tỷ, không cần khách khí như thế.” Diệp Vô Ưu cảm thấy không tự nhiên. Tuy nhiên nghe Tạ Phính Đình gọi là phu quân, trong lòng hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Nàng thường gọi hắn là tiểu dâm tặc và hắn cũng đã quen như thế.

“Thiếp… thiếp làm không tốt sao?” Phính Đình mặt lộ vẻ uỷ khuất hỏi lại. “Thiếp từ nhỏ đã học lấy những lễ nghi để phục thị hoàng thượng, cũng không thể có vấn đề gì mà.”

“Tên lão đầu hoàng đế ôn dịch!” Diệp Vô Ưu có phần bất mãn. “Phính Đình tỷ tỷ! Tỷ không cần phục thị ta. Ta cưới tỷ vì ta yêu tỷ chứ không vì những điều này.”

“Thê tử phục thị phu quân đó là điều nên làm mà.” Tạ Phính Đình cúi đầu.

“Phính Đình tỷ tỷ! Ta không phải không muốn tỷ quan tâm ta, chỉ là không nghĩ tỷ sẽ phục thị ta. Ta thích tỷ gọi ta là tiểu dâm tặc, cũng không cần gọi ta là phu quân, trong lòng nàng hiểu ta là phu quân của nàng là được rồi.” Diệp Vô Ưu khoác y phục, ôm Phính Đình vào lòng.

“Thế này?” Tạ Phính Đình mê mẩn, trên mặt thoáng chút đỏ hồng. “Chàng… chàng đích thị tiểu dâm tặc. Chỉ là, ta sợ gọi chàng như thế, chàng sẽ không vui.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui