Vô Lại Quần Phương Phổ

“Việc này đương nhiên không để công tử ngài lao tâm, bất quá, Lương tiểu thư nói, hi vọng ngài sau này đến lúc cần có thể làm người làm chứng.”
Nhạn nương vội vàng nói.

“Người làm chứng? Chứng nhân chuyện gì?” Diệp Vô Ưu có chút nghi hoặc hỏi lại.

“Lương tiểu thư nguyên là hoàng hoa khuê nữ, hiện tại y cùng với bằng hữu công tử thật đã có quan hệ phu thê, nhưng mà người ngoài tịnh không biết
được, cho nên, lo lắng đến lúc đó phải mời công tử làm chứng nhân giúp,
chỉ có như vậy, Lương tiểu thư mới có thể như nguyện.” Nhạn nương trên
mặt lộ một biểu tình cổ quái, nhưng ngữ khí dù vậy vẫn rất khách khí.

“Không thành vấn đề, đến lúc đó nói nàng ta phái người đến tìm ta là được.”
Diệp Vô Ưu lập tức đáp ứng, mặc dù hắn biết Nhạn nương đang muốn đứng
ngoài để tránh liên can, mang sự tình tất cả đổ lên người hắn, bất quá
hắn cũng không thèm để ý, dù sao có thể khiến cho Tạ Trường Phong khó
chịu, hắn đã cảm thấy rất sảng khoái rồi, chỉ là, hắn hiện tại đích thị
có chút hoài nghi, Tạ Trường Phong tạm thời biến thành si ngốc? Hay là
vẫn cứ mãi tiếp tục si ngốc như thế?

“Á, quên giải khai tiêu hồn
bát chỉ cho tên tiểu mặt trắng rồi!” Diệp Vô Ưu đột nhiên nghĩ đến
chuyện này, cũng không màng từ biệt Nhạn nương, đã vội vàng hấp tấp bỏ
đi.

Nhạn nương mở miệng, tựa hồ muốn gọi Diệp Vô Ưu lại, nhưng
lại do dự một lúc, chỉ trong một thoáng do dự của thị, Diệp Vô Ưu đã
biến mất khỏi tầm mắt thị, cuối cùng chỉ đành bỏ qua.

“Xem ra,
không cần để ý đến hắn.” Diệp Vô Ưu vốn là muốn truy theo Lam Tiểu
Phong, sau đó giải khai cấm chế tiêu hồn bát chỉ cho Tạ Trường Phong,
nhưng vừa mới ra khỏi Vô Hoa Lâu chưa lâu, hắn đã liền thay đổi chủ ý,
“Để cho tên tiểu tử đó chịu thêm chút tội nữa đi!”

“Sắp tối rồi,
có thể đi tìm công chúa lão bà.” Nhìn thấy sắc trời cũng đã muộn, Diệp
Vô Ưu liền nghĩ đến Hoa Nguyệt Lan, “Không có tên tiểu mặt trắng Tạ
Trường Phong đó gây náo loạn, công chúa lão bà chạy không thoát rồi.”

Diệp Vô Ưu trong lòng bàn tính xong xuôi, chân bước không ngừng, hướng thẳng hoàng cung chạy tới.

Trên đường đi tự nhiên không bị ngăn trở, chính gọi là không thể so sánh
giữa quá khứ với hiện tại, Diệp Vô Ưu đã là khách quen của hoàng cung,
hiện tại tự nhiên không người nào ngăn cản hắn, không lâu, hắn đã xuất
hiện ở bên trong tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan, chỉ là, thật sự khiến hắn
bất ngờ, Hoa Nguyệt Lan tịnh không ở trong tẩm cung, trong tẩm cung, chỉ có mỗi Kiếm Lan.

“Kiếm Lan tỷ tỷ, công chúa lão bà đâu?” Diệp Vô Ưu vội vàng hỏi.

“Công chúa, nàng ấy, nàng ấy đi rồi.” Kiếm Lan vừa nhìn thấy Diệp Vô Ưu, má
phấn tức thì trở nên ửng hồng, lời nói cũng có chút lắp bắp.

“Đi đâu chứ?” Diệp Vô Ưu lại hỏi.

“Công chúa nàng ấy, nàng ấy quay về Vô Song Cung rồi.” Kiếm Lan cúi thấp đầu, lí nhí đáp.

“Cái gì?” Diệp Vô Ưu kinh ngạc vô cùng, “Kiếm Lan tỷ tỷ, tỷ nói thật chứ?”

“Công tử, ta, ta không gạt người đâu, công chúa thật sự đã quay về vô song
cung mà.” Kiếm Lan ngước đầu lên, cố lấy dũng khí đáp.

“Không thể nào? Công chúa lão bà lẽ nào cố ý trốn tránh ta?” Diệp Vô Ưu trong lòng trầm ngâm nghĩ ngợi, nếu không thì, việc này quá sức xảo hợp, nàng đã
biết hắn tối nay chắc chắn sẽ đến tìm nàng, nên trước đó mới đi khỏi nơi này trước.

“Kiếm Lan tỷ tỷ, công chúa lão bà đi được bao lâu
rồi? Nàng ta trước khi đi, có nói câu gì liên quan đến ta không?” Suy
nghĩ một lúc, Diệp Vô Ưu có chút không cam tâm hỏi tiếp.

“Đã đi được cũng vài canh giờ rồi.” Kiếm Lan lí nhí đáp: “Công chúa cũng không nói lời nào, chỉ là, chỉ là....”

Kiếm Lan vẻ mặt xinh đẹp càng trở nên đỏ hồng, nói đến đây tức thì không biết vi sao lại không nói tiếp nữa.

“Kiếm Lan tỷ tỷ, chỉ là điều gì chứ?” Diệp Vô Ưu đưa tay ôm lấy Kiếm Lan vào trong lòng, thuận miệng hỏi.

“Công chúa nói, bảo ta, bảo ta không nên để người khi phụ.” Kiếm Lan cúi thấp đầu, âm thanh càng về sau, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nếu không phải
Diệp Vô Ưu đột nhiên công lực đại tiến, chỉ sợ hắn thật sự đã không nghe được rồi.

“Có lầm lẫn không đây, tự mình bỏ đi không nói, đến cả nha hoàn cũng không cho ta đụng tới!” Diệp Vô Ưu trong lòng oán thán,
hắn đã nhận định được Hoa Nguyệt Lan vì trốn tránh hắn mới phải bỏ đi.

“Có phải là Vô Song Cung không? Nàng có thể đi Vô Song Cung, thì ta cũng có thể, ta xem nàng trốn tới nơi nào nữa!” Diệp Vô Ưu trong lòng bực tức
nói, hắn đã quyết định phải đi Vô Song Cung một chuyến, đương nhiên,
tịnh không phải là lập tức đi liền.

“Kiếm Lan tỷ tỷ, nàng vì sao
lại không cùng đi với công chú lão bà?” Bây giờ tạm thời tìm không được
Hoa Nguyệt Lan, Diệp Vô Ưu đành phải chuyển hứng thú sang thị nữ mĩ lệ
khả ái ở bên cạnh.

“Ta không biết tiên thuật, do đó mới không đi, ở trong Vô Song Cung, tất cả đều do Mặc Lan hầu hạ cho công chúa.” Kiếm Lan thật thà đáp.

“Mặc Lan là ai? Ta sao lại chưa từng nhìn thấy.” Diệp Vô Ưu có chút kì quái hỏi.

“Mặc Lan cũng giống như ta, cũng là một thị nữ khác của công chúa, bất quá,
nàng ta rất ít khi ở trong cung.” Kiếm Lan giọng lí nhí đáp, bất ngờ khẽ “a" một tiếng, ngữ khí mang theo một tia khẩn cầu: “Công tử, người đừng như vậy mà....”

Diệp Vô Ưu tự nhiên sẽ không an phận, một mặt
cùng Kiếm Lan nói chuyện, mặt khác đôi bàn tay nằm trên người nàng ta
không ngừng hoạt động, đáng thương cho Kiếm Lan phải cố chịu đựng sự
trêu chọc của hắn, bởi vậy mới phát ra tiếng khẩn cầu.

“Kiếm Lan
tỷ tỷ, nàng một mình ở nơi này đây không phải rất buồn ư, không bằng tới nhà ta ha?” Diệp Vô Ưu bàn tay di chuyển không ngừng, mở miệng bắt đầu
dụ hoặc Kiếm Lan.

“Không, không thể được, công tử, người mà thật
sự ức hiếp ta, ta, ta chết cho người xem!” Vẻ mặt xinh xắn của Kiếm Lan
hoàn toàn đỏ rực, ngữ khí rõ ràng lại rất kiên quyết.

“Kiếm Lan
tỷ tỷ, nàng đừng dọạ ta mà!” Diệp Vô Ưu cũng thật sự bị doạ làm cho
hoảng sợ, mỹ nhân nhi duyên dáng yêu kiều như vậy, hắn thật không muốn
nàng ta chết đi, nghe khấu khí của nàng ta kiên quyết như vậy, hắn đành
phải đình chỉ động tác trên người nàng ta, bất quá, vẫn tiếp tục ôm nàng ta ở trong lòng, chưa chịu buông ra.

“Công tử, tỳ nữ sẽ luôn
luôn theo hầu công chúa, chỉ cần người thật sự cùng công chúa ở với
nhau, thì, thì tỳ nữ sớm muộn gì cũng là người của ngài, nhưng mà, hiện
tại người với công chúa vô danh vô phận, tỳ nữ, tỳ nữ tự nhiên cũng
không thể cùng ngài như vậy được.” Kiếm Lan nhẹ nhàng đáp lại, dù khuôn
mặt xinh đẹp của nàng vẫn còn đỏ hồng, lời nói vẫn còn chút lắp bắp,
nhưng rất hiển nhiên, trong ngữ khí của nàng không có phần nhỏ nào giỡn
cợt, biểu thị hoàn toàn nghiêm túc.

Bộ dạng Kiếm Lan nghiêm túc
như vậy, làm cho vẻ mặt vẫn luôn bỡn cợt của Diệp Vô Ưu, cũng hiện lên
một chút nghiêm túc, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng buông Kiếm Lan ra,
sau đó nghiêm túc nhìn nàng ta nói: “Kiếm Lan tỷ tỷ, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ cưới công chúa lão bà, tỷ cũng nhất định sẽ là của ta, bất quá, ta cũng không bức ép tỷ, đợi ta cưới được công chúa lão bà, lại
đến tìm tỷ.”

“Đa tạ công tử.” Kiếm Lan cuối người hành lễ, nhỏ nhẹ nói: “Tỳ nữ cũng xin chúc phúc công tử, có thể cưới được công chúa.”

“Kiếm Lan tỷ tỷ, thì ra tỷ cũng muốn gả cho ta!” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.

“Ta, ta đâu có....” Kiếm Lan vẻ mặt xinh đẹp ửng hồng, lí nhí phản biện.

“Được rồi, Kiếm Lan tỷ tỷ, ta đi trước đây, cho ta thân mật một chút!” Diệp
Vô Ưu nói xong cũng không quản Kiếm Lan có đồng ý hay không, đã cực
nhanh hôn lên má phấn của nàng ta một cái, sau đó quay người như tia
chớp phóng ra ngoài, chỉ để lại vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt xinh đẹp ửng
hồng của Kiếm Lan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui