Tự tin đã trở thành điều kiện cơ bản của một tên vô lại, còn trí tuệ lại là điều kiện cơ bản của một tên vô lại có nguyên tắc – Tiêu Hồng Vĩ.
Chụp xong một tấm, Tiêu Hồng Vĩ lại bước sang bên phải của cô gái, rồi làm động tác giống lúc nãy, rõ ràng là hai cô gái không dám tin vào sự thật ở trước mắt mình, nhưng đó lại là thật, còn Lâm Hạo ngồi ở một góc thì lại cười nghiêng cười ngả.
“Sao nào, tiếp tục nha !” Mặt Tiêu Hồng Vĩ rất thản nhiên.
“Anh có biết là anh đang làm gì không ?” Cô gái chụp hình hỏi một cách nghịch ngợm.
“Biết chứ, chụp hình mà !”
“Nhưng anh xem vẻ mặt của bạn ấy đi !” Cô gái chụp hình chỉ vào cô gái đang đứng kế bên Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái xanh của cô, ngẩng cằm lên, đẩy chiếc mắt kiếng hơi bị trượt xuống, mặt đầy nghiêm chỉnh nói với cô gái chụp hình: “Uhm, từ nét mặt của bạn ấy tớ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là khí sắc của bạn ấy không được tốt lắm, nhưng tớ không hề quan tâm, vẻ xinh đẹp bên ngoài chẳng qua chỉ là một cái xác thối thôi, tớ muốn làm quen với mấy bạn đâu phải vì mấy bạn xinh đẹp, cho dù các bạn rất xấu tớ cũng sẽ tiến tới chào hỏi với mấy bạn, vì tớ nghe được tiếng gọi của trái tim, tớ nghĩ đó chính là duyên phận!”
Trời ơi, rốt cuộc thì đó là loại đàn ông gì đây, hoàn toàn không màng đến cảm nhận của người khác, mà còn không biết ngượng nói ra một đống những thứ nghe ra có vẻ có lý này. Cô gái bên cạnh đã bị hắn chọc tức đến sắp chết, có thể xem là cô ta đã hoàn toàn bị hắn đánh bại rồi.
“Tiếp tục đi !” Làm động tác xong, Tiêu Hồng Vĩ thúc giục nói.
“Ờ !” Cô gái chụp hình đáp lại một cách máy móc.
Nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực phải của cô gái, Tiêu Hồng Vĩ có thể cảm nhận rất rõ cơ thể của cô ta đang run rẩy, còn về việc đang giận hay là đang hứng thú thì ? Hắn không thể biết được, nhưng chắc là khả năng tức giận lớn hơn.
“Đủ rồi !” Cô gái đẩy Tiêu Hồng Vĩ ra, mang theo ánh mắt có thể giết người mà liếc nhìn Tiêu Hồng Vĩ.
“Sao nào ?” Tiêu Hồng Vĩ quyết định chơi tới cùng với cô ta, cố ý bình tĩnh mà hỏi.
“Sao hả ? Anh… anh… anh…” Ba cái anh liên tiếp, nhưng vẫn chưa thể nói hết câu, tính dè dặt của con gái khiến cô không cách nào nói lại những gì mà Tiêu Hồng Vĩ đã làm vừa nãy.
“Bạn bị sao vậy, hình như bạn bị cà lăm hả ?” Tiêu Hồng Vĩ lại liều mạng kích động cô ta lần nữa.
“Anh… lúc nãy anh đã đặt cái đầu dơ dáy của anh vào chỗ đó của tôi ! Anh còn dám hỏi sao nữa hả ?” Cô gái bị hắn chọc tức đến nỗi muốn bỏ đi.
“Đợi chút đã, bạn hãy nói lại những lời vừa rồi một lần nữa đi !”
“ Bạn ấy nói, lúc nãy cậu đã đặt cái đầu dơ dáy của cậu vào chỗ đó của bạn ấy !” Lâm Hạo chạy đến, chuyện vui như vậy làm sao thiếu phần hắn được chứ.
“Có đúng thật là vậy không ?” Tiêu Hồng Vĩ cố ý hỏi.
“Đúng vậy, lúc nãy bạn ấy đã nói thế !” Cô gái chụp hình nói.
“Ờ, những lời lúc nãy bạn ấy nói nghe ra hình như có chút vấn đề. Trước tiên, nếu cái bạn ấy chỉ là cái đầu này của tớ thì” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào cái đầu của mình nói: “Nó không hề dơ, vì sáng sớm tớ đã gội đầu rồi, cái này thì bạn cùng phòng của tớ có thể làm chứng.”
Lâm Hạo gật đầu lia lịa.
“Vậy thì sao ?” Rõ ràng là hai cô gái này vẫn chưa hiểu Tiêu Hồng Vĩ muốn nói gì !
“Sao hả ? Vấn đề này thì gay go rồi. Nếu cái mà bạn ấy chỉ không phải là cái đầu này của tớ, vậy thì tớ nghĩ thân đàn ông như tớ đây hình như chỉ còn một cái đầu khác nữa thôi.” Nói xong liền nhìn Lâm Hạo cười gian xảo. Còn cô gái chụp hình kia hình như cũng đã biết Tiêu Hồng Vĩ đang ám chỉ cái gì, bèn che miệng cười, chỉ có cô gái đang tức giận kia vẫn chưa hiểu.
“Mấy người cười cái gì ?!” Cô gái tức giận hỏi.
“Bạn khoan hãy quan tâm đến cái đó đã, chúng ta phân tích tiếp nào.” Hiển nhiên là hai người còn lại đều muốn Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp, “Bây giờ sẽ nói về câu sau của bạn ấy, đặt vào chỗ đó của bạn, là đặt ở chỗ nào ? Tớ nhớ là tớ đã đặt đầu mình lên ngực của bạn!” Tiêu Hồng Vĩ cố tình nhấn mạnh chữ ngực, còn Lâm Hạo cũng không rảnh rỗi, bổ sung thêm: “Nói một cách chính xác thì là ngực bên trái !” Câu nói này khiến cô gái chụp hình cười đến ngặt nghẽo.
“Uhm, đúng vậy, cậu này đã bổ sung rất đầy đủ.” Mặc kệ đôi mắt đang xẹt ra lửa của cô gái tức giận, Tiêu Hồng Vĩ tiếp tục nói: “Nhưng nếu cái đầu mà bạn ấy chỉ lại chính là một cái đầu khác mà tớ đã chỉ, còn cái chỗ đó mà bạn ấy nói lại không phải là cái chỗ đó mà tớ nói, vậy thì rốt cuộc là tớ đã dùng cái đầu nào của mình để vào chỗ đó của bạn ấy chứ ? Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ !” Tiêu Hồng Vĩ ra vẻ đang trầm tư. (Đoạn này càng nghĩ càng thấy bệnh)
Bây giờ cho dù là người ngốc hơn đi nữa cũng biết Tiêu Hồng Vĩ đang chơi chữ để trêu người, cô gái tức giận trong lúc tức tối, nhấc chân lên đá Tiêu Hồng Vĩ, nhưng hình như Tiêu Hồng Vĩ đã sớm có chuẩn bị nên né được, hại cô ta suýt tý nữa là bị ngã.
“Xong rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục chụp hình đi !”
“Cái gì, còn chụp nữa hả ?” Lâm Hạo mặt đầy ngạc nhiên, tuy là bạn chung phòng, cũng đã sớm biết Tiêu Hồng Vĩ là nhân vật như thế nào, nhưng từ lúc này hắn đã có cách nhìn khác đối với Tiêu Hồng Vĩ.
“Có thật là anh vẫn muốn chụp hình với bạn ấy không ?” Cô gái chụp hình hỏi, người không sợ chết cô đã từng thấy, nhưng người không sợ chết giống như hắn đúng là cô mới được thấy lần đầu tiên.
“Đương nhiên, chú Giê từng nói…”
“Ai là chú Giê chứ ?” Cô gái chụp hình ngắt lời.
“Chính là Chúa Giê-su đó !” Lâm Hạo bên cạnh giải thích.
“Ừ, thì là Giê –su ! Chú Giê đã từng nói, người ta đánh vào má trái của bạn thì bạn phải đưa luôn má phải cho người ta đánh, cho nên là một tín đồ Cơ Đốc giáo ngoan đạo tớ nhất định phải tuân theo nguyên tắc này. Vì tớ đã đặt đầu lên ngực trái của bạn rồi, nên tớ nhất thiết phải đặt đầu lên ngực phải của bạn luôn, đó là ý chỉ của Chúa mà, bạn và tớ đều không thể làm trái. A men !”
“Lợi hại, lợi hại ! Tiểu Nghi à, hôm nay cậu bị cậu ta chơi chắc rồi.” Cô gái chụp hình nghịch ngợm nói.
“Tôi phải giết anh !” Cô gái được gọi là Tiểu Nghi nắm bàn tay lại đấm về phía Tiêu Hồng Vĩ, nhưng lại bị hắn bắt lấy.
“Bạn này, bạn nên biết nông nổi là ma quỷ, phải bình tĩnh, còn nữa tay của bạn cũng thơm lắm.”
“Đồ khốn !” Cố gắng giằng khỏi tay của Tiêu Hồng Vĩ, lùi lại bên cạnh cô gái chụp hình rồi kéo cô ta đi ra ngoài, nếu đã đấu không lại thì bỏ chạy vậy. Nhưng Tiêu Hồng Vĩ vẫn chưa hỏi được số điện thoại, nên hỏi với theo: “Bạn vẫn chưa cho tớ biết số điện thoại của mấy bạn đó !”
“13########, 13########, số trước là của Tiểu Nghi, số sau là của tớ, lần sau gặp nha.” Cô gái chụp hình quay đầu lại đáp.
“Đúng rồi, bạn tên gì ?” Lâm Hạo hỏi.
“Yến Tử !” Giọng nói đã xa dần.
Thấy hai người đã bỏ đi, Lâm Hạo vội vàng hỏi: “Mấy số lúc nãy đều đã nhớ hết chưa ?”
“Cậu nói xem ?” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào đầu mình nói.
“Ha ha, bội phục nha, sau này tiểu đệ sẽ theo đại ca hành tẩu giang hồ !”
“Ha ha, đi nào, bắt đầu cuộc sống vĩ đại của chúng ta nào.”
“Hả, ờ…”