Vô Lại Thời Đại

Mọi người cúi gằm mặt xuống theo hiệu trưởng Tạ đi một mạch đến phòng làm việc. Bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng trang trí vô cùng sang trọng, sàn nhà được trải đá hoa cương, bàn ghế bằng gỗ đỏ, phía cửa sổ còn treo một cái lồng chim, bên trong là một con chim sáo. Thấy có người vào, con chim sáo liền kêu lên, “Xin chào ! Xin chào !”

Hiệu trưởng Tạ để cho đám người Tiêu Hồng Vĩ xếp thành hàng một, sau đó bước đến chỗ con chim sáo, cười híp mắt nói: “Tiểu Hắc ngoan, Tiểu Hắc ngoan !” Giọng nói nghe có vẻ đáng sợ và đặc biệt khó chịu. Mấy thành viên trong câu lạc bộ nghe giọng nói này, đã nhịn không được cười thành tiếng.

Hiệu trưởng Tạ quay đầu lại, cau có mặt mày, nhìn mấy tên vừa nãy dám cười ông ta, tiến lên vài bước, bắt đầu từ phải qua, nhìn từng người một giống như tra thẩm phạm nhân vậy. Khi ánh mắt ông ta lướt qua Chó Tang và Mắt Lé, nét mặt liền tối sầm lại. Hình của Chó Tang, hiệu trưởng Tạ đã thấy qua mấy lần từ hồ sơ học sinh trong phòng giáo vụ, hắn đã gây không ít phiền phức trong trường , mấy quyết định xử phạt của hắn chỉ có nhiều chứ không ít hơn, luôn là một sinh viên khiến giáo viên phải đau đầu. Còn về Mắt Lé, hiệu trưởng Tạ nhìn rồi lại nhìn, rồi đột nhiên nhịn không được cười thành tiếng, Mắt Lé, tên này không những tên là lé, đến làm tí chuyện cũng lé. Lúc đó ông ta đang thị sát tiến độ công trình ở khu công trường của trường học, nhưng hắn lại không nhận ra, xem ra cái ngoại hiệu của hắn đúng là danh xứng với thật.

Đám người sợ sệt nhìn nét mặt bất định của hiệu trưởng Tạ, ai ai cũng không hiểu vì sao ông ta lại cười. Hiệu trưởng Tạ dường như ý thức được thái độ của mình, hắng giọng một cái, nói: “Mấy cậu là sinh viên lớp nào ? Tại sao lại đánh nhau ? Hơn nữa còn đánh nhau với người ngoài trường ?” Trong giọng nói có vẻ không hài lòng.


“Hiệu trưởng, chúng em đều là thành viên của câu lạc bộ văn học, đây là trưởng câu lạc bộ của chúng em.” Vương Khải chỉ Tiêu Hồng Vĩ, rồi oan khuất nói: “Không phải chúng em muốn đánh nhau, là họ đến đánh chúng em !”

“Câu lạc bộ văn học ?” Hiệu trưởng Tạ ít nhiều cũng biết chuyện của câu lạc bộ văn học, cũng hiểu rõ câu lạc bộ văn học này tuy không lớn, nhưng quả thật có chút năng lực. Nhưng ông tuyệt đối không vì họ là thành viên câu lạc bộ văn học mà dễ dàng tha cho họ. Hiệu trưởng Tạ chuyển ánh mắt sang Tiêu Hồng Vĩ, trong lòng có chút kinh ngạc, thật không ngờ một tên nhóc tướng mạo tầm thường vậy mà lại là trưởng câu lạc bộ văn học.

“Họ đâu có đến nỗi vô duyên vô cớ đến kiếm chuyện với mấy cậu chứ ! Hứ ! Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói rõ cho tôi !” Hiệu trưởng Tạ hiển nhiên không hài vòng với đáp án của Vương Khải, đôi mày nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào Vương Khải.

Vương Khải bị ông ta nhìn chằm chằm đến nỗi chột dạ, định nói chuyện của Hắc Lão Nhị là do Tiêu Hồng Vĩ gây ra, nhưng Tiêu Hồng Vĩ lại là trưởng câu lạc bộ văn học, nên hắn cũng không đến nỗi vì muốn bảo toàn tính mạng mà nói ra ân oán của Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Lão Nhị, đang lúc nguy nan, hắn chỉ đành nhìn sang Tiêu Hồng Vĩ.


Hiệu trưởng Tạ là người rất thông minh, thoạt nhìn ánh mắt của Vương Khải đã biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên Tiêu Hồng Vĩ này, thế là ông ta rảo bước đến trước mặt Tiêu Hồng Vĩ, nói: “Xem ra cậu mới là nhân vật chính trong chuyện này, cậu tự nói xem nào !”

Những người khác nhìn thấy tình huống này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ai cũng tự nhủ may mà hiệu trưởng Tạ không tìm đến mình, nhưng cùng lúc cũng có chút sợ hãi, họ đều bị Tiêu Hồng Vĩ lôi kéo vào trong chuyện này, nếu như đến lúc đó Tiêu Hồng Vĩ cắn ngược lại, nói họ là đồng mưu, hiệu trưởng Tạ lại định cho họ cái tội đồng phạm, vậy thì đúng thật là oan ức quá. Cho nên lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tiêu Hồng Vĩ, có căng thẳng, có lo lắng. Chỉ có Miêu Tú đứng một bên vẫn với vẻ mặt hiếu kỳ.

Cô và câu lạc bộ văn học qua lại với nhau đâu phải mới chỉ một ngày hai ngày, chỉ là chưa từng nhìn thấy qua trưởng câu lạc bộ văn học vang danh toàn tường này, trong lòng có hơi thất vọng.

“Hiệu trưởng Tạ, chuyện này quả thật đều do em mà nên !” Câu nói này của Tiêu Hồng Vĩ lập tức khiến đa số mọi người đều yên lòng. “Nhưng, nếu phải truy cứu đến nguyên nhân thật sự thì, cũng đều tại cái tên Hắc Lão Nhị đó. Hôm đó em bị Hắc Lão Nhị ức hiếp ở sân bóng rổ, bạn Chó Tang đứng kế em đây đi ngang qua thấy chuyện bất bình liền giúp em nói vài câu, nhưng không ngờ lại bị Hắc Lão Nhị trả thù, thế là em chỉ đành trốn trong phòng làm việc của câu lạc bộ văn học. Giữa chừng, Hắc Lão Nhị và người của câu lạc bộ Võ Thuật xảy ra mâu thuẫn, rồi thành đánh nhau. Em vốn nghĩ rằng Hắc Lão Nhị sẽ không đến tìm em nữa, nào ngờ hôm nay các thành viên trong câu lạc bộ Văn Học chúng em vừa ra khỏi cổng trường, thì đã bị Hắc Lão Nhị chặn ở trước cổng. Tên Hắc Lão Nhị đó không thèm nói một câu, vừa gặp đã đánh ngay một bạt tai. Các thành viên trong câu lạc bộ đều nhìn thấy, đương nhiên là mọi người đều nổi giận, nhưng không ngờ lòng đầy căm phẫn của họ lại khiến tên Hắc Lão Nhị càng muốn trả thù mạnh hơn, chúng em chẳng biết làm sao mới nhờ bạn học đến công trường gọi người. Nhưng chúng em chưa hề nghĩ qua là sẽ đánh nhau thật, chỉ muốn dọa cho họ chạy thôi. Nào ngờ hiệu trưởng cũng đến đó thị sát công việc, lại vô tình bị chúng em mời đi luôn. Sự có mặt của thầy thật ngoài dự đoán của chúng em, chỉ một câu nói của thầy đã khiến tên Hắc Lão Nhị ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tất cả thành viên câu lạc bộ văn học chúng em có mặt ở đây đều vô cùng cảm kích thầy. Cho nên chúng em quyết định trong số báo tháng sau của trường sẽ đăng tin sự tích vinh quang của thầy hiệu trưởng không sợ xã hội đen, xông vào nguy hiểm, để cứu học sinh đang bị đám xã hội đen trả thù.” Tiêu Hồng Vĩ nói hết một hơi, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, sự tình bên trong thật thật giả giả, rồi tiện thể nịnh thầy hiệu trưởng mấy câu. Chó Tang đứng kế bên nhìn Tiêu Hồng Vĩ, thầm cảm kích vì hắn đã nói giúp mình vài câu giải vây.


Thầy hiệu trưởng nghe Tiêu Hồng Vĩ báo cáo chuyện này, nét u ám trên mặt đã tiêu tan đi gần nửa, thoải mái nói: “Có đăng tin hay không cũng không sao, làm chuyện tốt ai cần lưu danh làm chi ! Nhưng các em làm vậy quả thật là thiếu suy nghĩ, nếu như để xảy ra chuyện gì nhà trường cũng khó ăn nói với phụ huynh các em !”

“Dạ ! Dạ ! Dạ !” Tiêu Hồng Vĩ gật đầu lia lịa, trong lòng lại coi khinh cái ông hiệu trưởng Tạ này, nhưng miệng hắn vẫn nói: “Thầy hiệu trưởng nói đúng ạ ! Qua chuyện này, chúng em đều đã hiểu vũ lực là không giải quyết được vấn đề, chúng em nhất định nghe theo lời dạy bảo của thầy hiệu trưởng, đồng thời chúng em cũng sẽ đem chuyện này làm thành một tin xã hội, đưa đến đài phát thanh của trường, hy vọng các bạn học sẽ lấy chúng em làm gương, tăng thêm ý thức tự bảo vệ mình.”

Những lời ngon ngọt của Tiêu Hồng Vĩ, hiệu trưởng Tạ đương nhiên là nghe rất bùi tai, bèn gật đầu thở dài nói: “Tuy lỗi không tại các em, nhưng dù sao chuyện cũng do các em mà nên, cho nên vẫn phải chịu phạt.” Mọi người vừa nghe, trong lòng hồi hộp, căng thẳng nhìn hiệu trưởng Tạ.

“Còn về việc xử phạt, thì thầy phạt mấy em phải đăng cụ thể sự việc này trên báo, cũng để cảnh cáo các em khác !” Hiệu trưởng Tạ quay lưng lại, ngồi trên chiếc ghế dựa, nói tiếp: “Tiểu Miêu, em là người phụ trách đài phát thanh của trường, chuyện đăng tin này em cần phải làm cho tốt, thầy sẽ bảo câu lạc bộ Văn Học phối hợp với em !”


Miêu Tú gật đầu một cách máy móc, có vẻ ngạc nhiên với cách xử lý hôm nay của thầy hiệu trưởng. Trong lòng cô rất hiểu vị hiệu trưởng này là nhân vật như thế nào. Đối với những chuyện đánh nhau như thế này, hiệu trưởng Tạ tuyệt đối không thể đến cả một bản kiểm điểm cũng không có, nhưng hôm nay lại khiến cô rất bất ngờ, nghĩ kỹ lại những lời lúc này của Tiêu Hồng Vĩ, trong lòng cũng đã hiểu rõ phần nào, bất giác lại nhìn cái tên lùn đó thêm mấy lần.

Đại học dù sao cũng khác xa với trung học cơ sở và trung học phổ thông, đây là nơi sinh viên tự quản lý mình, cho nên khi Tiêu Hồng Vĩ nói là sẽ giúp hiệu trưởng đăng tin cái sự tích anh hùng này lên, hiệu trưởng Tạ đã nghĩ tới một hậu quả khác. Nếu mình cứ phạt bừa mấy tên này, ông dám khẳng định, Tiêu Hồng Vĩ nhất định sẽ đem chuyện hiệu trưởng làm thế nào để vu oan cho sinh viên đăng lên báo, hoặc cũng có thể cho thêm một tiêu đề to tướng “Hiệu trưởng vì ngại xã hội đen đến trả thù, hy sinh học sinh để quân tử phòng thân”, người làm hiệu trưởng như ông đương nhiểu hiểu lợi và hại trong đó rồi.

“Dạ được, hiệu trưởng !” Miêu Tú gật đầu.

“Được rồi, được rồi, các em đi hết đi !” Hiệu trưởng Tạ thấy Miêu Tú đã đồng ý, bèn hạ lệnh đuổi khách.

Mọi người đang muốn mau chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này, ai ai cũng gấp rút chạy ra phía cửa, chỉ là đột nhiên chuông điện thoại trong phòng làm việc của hiệu trưởng vang lên, hiệu trưởng Tạ nghe xong điện thoại sắc mặt liền khó coi, nhìn về hướng mọi người đang đi khỏi, bất giác thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận