Vô Lại Thời Đại

“Ha ha!” Tiêu Hồng Vĩ cũng bật cười vui vẻ, nói: “Báo Tử, giới thiệu với mày, đây là huynh đệ của tao, tên Chó Tang!”.

Báo Tử buông Tiêu Hồng Vĩ ra, nhìn sang Chó Tang, gật gù: “Ờ, than hình khỏe mạnh đó ! Tìm dịp nào đó so tài với tao đi!”. Trong Quỷ Hồn bang ít có ai sở hữu than hình lý tưởng như Báo Tử, lúc này Báo Tử thấy Chó Tang than hình vạm vỡ, chiều cao lại tương đương mình nên nảy sinh máu hiếu thắng, chỉ có điều câu đề nghị của Báo Tử làm Chó Tang sợ chết khiếp.

Chó Tang đương nhiên biết uy danh của Quỷ Hồn Bang, cũng biết vị đại ca Báo Tử của Quỷ Hồn Bang này là nhân vật dữ dội cỡ nào, với chút tài mọn của mình không bị đánh cho tàn phế mới là lạ.Đang định từ chối, Tiêu Hồng Vĩ đã trả lời thay: “Cũng tốt! Vậy sau này cứ để Chó Tang theo mày luyện tập!”.

Nghe Tiêu Hồng Vĩ nói thế, Chó Tang sém chút phun máu, bảo mình cùng tập luyện với Báo Tử, chẳng khác nào xem mình là bao cát sao. Nhưng chó Tang nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tiêu Hồng Vĩ, hắn đành cười đau khổ gật đầu dồng ý .

“Tốt! Tao thích mày rồi đấy!”. Báo Tử đưa tay nắn nắn vào vai Chó Tang.

“Đại tỷ, đã lâu không gặp, ở Quỷ Hồn có tốt không?”, Tiêu Hồng Vĩ quay sang chào Hắc Quả Phụ, cô gái vẫn giữ nét mặt lạnh băng, khẽ gật đầu một cái. Tiêu Hồng Vĩ cũng không để ý, ánh mắt dời sang Hắc Lão Nhị.

“hắc Lão Nhị, chúng ta lại gặp nhau rồi!”. Tiêu Hồng Vĩ từ con mồi vụt một cái trở thành thợ săn, điều này làm hắn cảm thấy không thoải mái.

“Mày …mày muốn gì?”. Hắc Lão Nhị sợ đến nội chân tay bủn rủn.


“Tao tưng cho mày rất nhiều cơ hội, nhưng mày lại không biết chữ Chết viết như thế nào, cứ bám lấy tao gây hấn. Mày nói thử xem, tao sẽ làm gì mày?”. Từng câu từng chữ Tiêu Hồng Vĩ phun ra nhu nhát dao cắm phập vào tim Hắc Lão Nhị, toàn than gã cứng đơ, mồ hôi vãi ra như tắm, đến lúc này gã không có thời gian đi tìm hiểu thân phận của Tiêu Hồng Vĩ nữa, trước mắt điều quan trong nhất là giữ được tính mạng.

“Trước kia là em không tốt! Em có mắt như mù! Em đáng chết lắm! Xin anh tha cho em lần này đi! Sau này em không dám xuất hiện trước mặt anh nữa đâu! Xin anh làm ơn làm phước!”. Hắc Lão Nhị bị ánh mắt sắc như dao của Tiêu hồng Vĩ uy hiếp, gã đã đọc được thong tin từ ánh mắt sát thủ đó, lúc này gã không còn giữ sĩ diện một đại ca nữa, quỳ gối xuống đất dập đầu lia lịa van xin.

“Tao còn nhớ mày từng tát vào mặt tao!”. Tiêu Hồng Vĩ thản nhiên nói, anh mắt hắn như 2 đóm lửa ma trơi xanh lè.

“Là em không đúng! Em đáng chết! Anh tha cho em đi! Em biết sai rồi, sau này em không dám nứa đâu!”. Hắc Lão Nhị cung tay tự tát lien tục vào mặt mình,cú nào cú nấy đều giòn vang, hai bên má của gã sưng vù, đủ thấy gã tát mạnh cỡ nào. Nhưng cách

Làm của gã đã không còn cứu được tính mạng nữa rồi, vô lại là kẻ nhớ thù nhất trên đời, tôi lỗi của Hắc Lão Nhị không thể tha thứ.

“Chó Tang, mày giải quyết nó đi!” Tiêu Hồng Vĩ không đếm xỉa tới hành động van xin của Hắc Lão Nhị, đối với thằng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như Hắc Lão Nhị, Tiêu Hông Vĩ không bao giờ sinh lòng thương hại.

Chó Tang run rẩy bước đến gần Hắc Lão Nhị, Báo Tử liền nhét một con đao vào tay hắn.


Chó Tang nhìn vào Hắc Lăo Nhị đang sợ đến nỗi đập đầu hình bịch xuống đất, lớn tiếng xin tha mạng, lại lấm lét liếc sang Tiêu Hồng Vi, thấy hắn vẫn giữ nét mặt lạnh băng,Chó Tang biết mình đã không còn lựa chọn khác, hắn nắm chặt con dao, hít một hơi sâu.

“Còn không ra tay đi!” Báo Tử' quát lên hối thúc. Tuy lão đại Quỷ Vương tùng dặn dò Báo Tử phải để Tiêu Hồng Vĩ tận tay giết chết Hắc Lão Nhị, nhưng Báo Tử thấy thái độ của Tiêu Hồng Vĩ đối với Chó Tang, liền biết ngay do ai ra tay cũng không có gì khác biệt.

Vì khi Tiệu Hồng Vĩ để lính mới Chó Tang giết chết Hắc Lão Nhị là đủ để chứng minh hắn quyết tâm trở về con đường hắc đạo rồi. Báo Tử biết rõ tính cách Tiêu Hồng Vĩ tất nhiên hiểu tại sao hắn lại bảo Chó Tang ra tay. Tuy Chó Tang và Tiêu Hồng Vĩ có quan hệ tốt, nhưng dù sao vẫn chưa hiểu nhau nhiều, nếu như Chó Tang quả thật muốn đi theo Tiêu Hồng Vĩ, vậy thì hắn phải tỏ rõ quyết tâm không bao giờ quay đầu lại, đấy cũng chính là lí do Tiêu Hồng Vĩ đề Chó Tang kết liễu Hắc Lão Nhị.

Chó Tang liếc nhìn Tiêu Hồng Vĩ lần cuối, lấy hết cẩm đảm phóng tới phía nước, cây dao trên tay cắm mạnh xuống, một tiếng rú thảm thiết vang lên, Hắc Lão Nhị hai mắt lòi ra, máu tươi bán phọt như vòi nước, cơ thể co giật mấy cái rồi từ từ đổ gục.

Chó Tang ngây ngây dại dại nhìn vào bàn tay đầy máu và chiếc áo lấm lem bị máu tươi nhuộm đỏ của mình, lầm bầm trong miệng: “Mình giết người rồi!”

Cảm giác lần đầu tiên giết người luôn làm người ta phát ói, liên tục mấy ngày liền đầu sẽ ngủ không yên giấc, nhưng điều kì lạ là Chó Tang chỉ ngây ngây dại dại tự lầm bầm vài câu “Mình giết người rồi!” vào lúc lấy mạng Hắc Lão Nhị xong, sau đó không hề xuất hiện thêm bất kì phản ứng khủng hoảng tinh thần nữa, ngay cả Báo Tử cũng buộc phải khen ngợi Chó Tang có tinh thần thép, năm xưa Báo Tử và Tiêu Hồng Vĩ lần đầu tiên giết người đã mấy ngày mơ thấy oan hồn người chết đến đòi mạng kìa!

Ðêm hôm đó, khi đám động lưu manh giải tán, đường phố vắng tanh chỉ còn lại một cái xác lạnh lẽo của Hắc Lão Nhị, xe cứu thương hụ còi chạy tới, đám đông người dân hiếu kì tụ tập từ xa xa theo dõi, cái xác của Hắc Lão Nhị được khiêng lên xe đi mất, nếu không phải trước đó Tiêu Hồng Vĩ đã dặn Chó Tang gọi xe cứu thương đến cứu chữa cho tên đàn em bị đập đầu vào cạnh bàn ngất xỉu, tin chắc Hắc Lão Nhị vẫn còn nằm ngoài đường rất lâu, vì những người sống trong khu vực này đến sợ chuyện không dám gọi điện báo cho cảnh sát.


A Bảo ngây ngây dại dại nhìn máu me nhuộm đỏ trên mặt đất, ánh mắt chuyển từ ngơ ngác đến hiểu ra vấn đề, sau cùng rực sáng như phát hiện ra Châu Mỹ.

“Có lẽ ông già mình nói đúng, xã hội này là như thế, trên thương trường lừa lọc lãn nhau! Bây giờ mình đã hiểu hành động hôm đó của ba mình rồi! Ba, con nghĩ con nên trở về nhà!” A Bảo ngẩng mặt lên trời cao tối om, cảm thán hồi lâu.

Tiêu Hồng Vĩ có nằm mơ cũng không ngờ trong mấy ngày làm công ngắn ngủi của hắn đã làm quen được với A Bảo, một đại gia thương mại trong tương lai. Ngược lại, ngay cả A Bảo cũng không ngờ mình lại vì vài câu triết lý của Tiêu Hồng Vĩ mà trở nên thông suốt sự đời, nhìn thấu xã hội này không đơn giản như hắn nghĩ.

Cũng trong đêm đó, có mấy người kì lạ đứng từ xa quan sát hết từ đầu đến cuối diễn biến mọi việc, chỉ có điều mấy người này tỏ thái độ ung dung, hình như họ không phải người dân hình thường.

“Hắn trở về rồi! Hắc đạo từ nay sẽ sôi động lắm đây!” Một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng bên trái nhìn theo hướng Tiêu Hồng Vĩ, nói. Khuôn mặt trẻ trung của người thanh niên này hằn sâu nét từng trải, vết sẹo dài trên mặt đủ chứng tỏ hắn không phải người lương thiện.

“Thiếu chủ! Chúng ta cũng nên đi thôi!” Sau lưng là một gã đàn ông ngoài bốn mươi, dưới cặp lông mày rậm rạp là đôi mắt có hồn nhìn thấu sự đời, ánh mát cực kì sắc bén.

“Anh hai, người kia chính là Quỷ Sư à?” Một giọng nói ngọt ngào của con gái đột nhiên vọng tới từ chiếc xe hơi đậu sau lưng gã đàn ông, một khuôn mặt thiên sứ chui đầu khỏi cửa sổ xe, trên tay còn cầm ống nhòm hiển nhiên tình huống vừa rồi đều được cô nhìn thấy hết.

Thanh niên mặt sẹo đưa tay xoa xoa đầu cô gái, ý nhị nói: “Người này lợi hại lắm đó! Em tuyệt đối không được đi gây hấn với hắn!”


Cô gái ngơ ngác nhìn vào anh trai trước mặt, lại nhìn về phía Tiêu Hồng Vĩ ở nơi xa, ánh mắt thoáng lộ vẻ hiếu kì.

“Tiểu thư, người này là nhân vật nguy hiểm, tốt nhất là nên tránh mặt hắn!” Gã đàn ông nung niên đóng cửa xe lại, lo lắng nói.

Cô gái tò mò vẫn nhìn theo hướng Tiêu Hồng Vĩ xuất hiện, người này rốt cuộc là nhân vật gì mà có thể khiến anh trai và Thường Bá không sợ trời không sợ đất cẩn trọng như thế ? Lòng hiếu kì của cô gái thôi thúc cô đưa ra một quyết định, nhất định phải tìm cơ hội làm quen với hắn.

Ngày hôm sau, Tiêu Hồng Vĩ đang rảnh rỗi ngồi ngáp ruồi buồn chán trong nhà đột nhiên nhận được cuộc gọi đến từ Báo Tử.

“Ê, Thập Tam, có rảnh không? Đến quản bar Lắc liền đi! Lão đại nói có chút chuyện cần mày đến để bàn bạc nè!” Báo Tử hét lên ở đầu dây bên kia, tính hắn vốn nóng này từ trước đến nay. Tuy Tiêu Hồng Vĩ đã quyết định trở về Quỷ Hồn bang, nhưng hắn muốn ở lại mấy ngày trong căn nhà yên tĩnh này, hoài niệm cuộc sống bình yên lần cuối cùng.

“Ðược! Tao lập tức đến ngay!” Tiêu Hồng Vĩ không biết có chuyện gì mà lão đại Quỷ Vương không giái quyết được, nhưng lúc này hắn không nghĩ nhiều làm gì, đặt điện thoại xuống là gọi theo Chó Tang và Lâm Hạo, 3 người nhanh chóng đi đến quản bar Lắc.

Lúc này mới hơn 3h chiều, cánh cửa quản bar chỉ khép hờ, chắc do Báo Tử cố tình làm vậy. Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo Lâm Hạo và Chó Tang bước vào quán, ngày thường quán bar luôn vắng khách vào giờ này, nhưng hôm nay lại chen chúc chật ních người. Trên chiếc ghế sofa đài đặt cạnh sàn nhày, có năm sáu người đang ngồi đó, Tiêu Hông Vĩ chỉ quen có Báo Tử và Lão Quỷ, những người khác hắn không nhận ra là ai.

Chó Tang theo sau Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo nhắm hướng chiếc ghế Sofa đi tới, tất cả những người có mặt trong quán đều tự giác tránh ra nhường đường, Cảm giác này làm Chó Tang phấn khích, đây mới thật sự là xã hội đen chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận