Vô Lại Thời Đại

Vô lại tuyệt đối không bắn súng tay (Chỉ việc tự xử) – Tiêu Hồng Vĩ.

Cuộc sống của sinh viên luôn rất vô vị. Tiêu Hồng Vĩ trước sau đều không hiểu rốt cuộc là mình đã lên đại học hay là đại học đã lên mình, khi hắn đi qua hành lang vừa dài vừa âm u để đến phòng ngủ, nhìn những ánh sáng chiếu ra từ các phòng ngủ lốm đốm trông như hành lang đầy sao lấp lánh, hắn cảm thấy đời người của mình cũng giống như hành lang này, trông rất sáng sủa nhưng lại không có đường ra, điểm cuối của hành lang luôn là một bức tường trắng. Các âm thanh ồn ào pha lẫn các loại âm nhạc phát ra từ máy vi tính và âm thanh của trò chơi vang vọng trong hành lang. Đó chính là cuộc sống ở phòng ngủ của các sinh viên đương đại, vô vị và không có hứng thú.

Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo lúc này đang đi về phía phòng ngủ, đã lâu rồi không về, cũng thấy có chút nhớ nhớ.

Một nam sinh viên chỉ mặc độc một chiếc quần lót đang tựa lưng vào cửa, tay cầm điện thoại, thì thầm mà nấu cháo điện thoại, thấy vẻ mặt cố gắng của hắn thì đã biết hắn là một tên si tình rồi, cùng lúc đó tay kia của hắn cũng không rảnh rỗi, cứ không ngừng đưa qua đưa lại ở dưới thân dưới, nắm lấy cái chỗ không mỹ quan đó.

“Thiên nhai xử xử thị thủy thảo, tẩm thất khỏa nam điện thoại bao !” Lâm Hạo vừa đi vừa than thở, bắt đầu từ hôm qua hắn đã có hứng với thơ phú rồi.

Tiêu Hồng Vĩ đi phía sau hắn, nghe mấy câu thơ chẳng ra gì của hắn, nên lên tiếng làm hắn mất hứng: “Lâm Hạo vĩ đại của chúng ta, từ lúc nào đã biến thành nhà thơ vậy !”

“Thôi đi, cậu không biết là tớ đây từ nhỏ đã có tiềm chất làm nhà thơ à ? Hơn nữa vì nàng của lòng tớ, bắt đầu từ hôm qua tớ đã bắt đầu cuộc sống của một nhà thơ rồi.”

“Hả ? Nàng trong lòng cậu ? Xin mạo muội được hỏi một câu, cái tên khốn hôm qua đêm hôm khuya khoắt còn giả tiếng quỷ kêu là cậu đó hả ?” Nhắc đến tối qua Tiêu Hồng Vĩ vẫn còn tức anh ách trong bụng.

“He he, cậu cũng biết là con người tớ hơi bị miễn nhiễm với ngữ văn, thì càng khỏi nói đến thơ. Tối qua quả thật là ngại quá ! Anh em thông cảm cho nha !” Thấy vẻ mặt muốn hỏi tội của Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo liền tỏ vẻ nịnh nọt, Tiêu Hồng Vĩ thấy vậy đành không truy cứu tiếp nữa.

“Cậu còn chưa trả lời tớ là người con gái trong lòng cậu là ai ?” Tiêu Hồng Vĩ rất muốn biết người con gái có thể biến Lâm Hạo trở thành nhà thơ rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

“Thì là cái cô Yến Tử đi cùng với trái ớt nhỏ trong quán trà lần trước ấy !” Thì ra hôm đó sau khi Tiêu Hồng Vĩ nói cho Lâm Hạo biết số điện thoại rồi, cái tên này đã gấp rút đi nịnh gái rồi. Sau khi trò chuyện mới biết đối phương có hứng thú với thơ ca, cho nên vì muốn làm vừa lòng người đẹp, Lâm Hạo chỉ đành làm một nhà thơ nửa vời, tạm thời học thơ vậy.

Hễ nhắc tới cái cô Tiểu Nghi đó Tiêu Hồng Vĩ bất giác bật cười, hắn rất thích cái vẻ mặt tức giận của cô ấy. Nhưng hai hôm nay vì chuyện của sư tỷ nên hắn không đi làm phiền trái ớt nhỏ đó. Bây giờ Lâm Hạo nhắc tới, đúng là có chút nhớ nhớ cô ấy rồi.

“Vậy xin hỏi hai câu lúc nãy của nhà thơ Lâm giải thích như thế nào ?”

Thấy Tiêu Hồng Vĩ không truy cứu chuyện cũ nữa, Lâm Hạo liền giải thích tường tận: “Cậu bé à, đến cái này mà cũng không hiểu sao, để tớ lên cho cậu một lớp vậy.” Lâm Hạo nghiêm chỉnh quay sang giải thích với Tiêu Hồng Vĩ: “Cái gọi là thiên nhai xử xử thị thủy thảo nghĩa là trong trời đất này có chỗ nào mà không có bèo cỏ, còn câu sau là tẩm thất khỏa nam điện thoại bao là lúc nãy tức cảnh nghĩ ra thôi.”

“Câu sau thì tớ có thể hiểu được, nhưng tại sao câu trước lại giải thích như thế ?”

“Ngốc, người ta thường lấy hoa cỏ để hình dung về một người con gái xinh đẹp. Nhưng thời buổi bây giờ, cho dù là gái đẹp hay gái xấu cũng càng lúc càng mặc ít vải, đương nhiên biến thành bèo chứ gì, do đó mới có cái câu kinh điển của tớ “Xử xử thị thủy thảo”, thế nào, ý và cảnh của bổn thi nhân đủ cao thâm nhỉ.” Lâm Hạo mặt đầy đắc ý đang chờ Tiêu Hồng Vĩ khen ngợi.

Thấy tên này ra vẻ như vậy, Tiêu Hồng Vĩ cũng thuận nước đẩy thuyền mà nói: “Quả nhiên có tiềm năng của một nhà thơ, tiểu sinh đây bội phục, bội phục !” Rồi lại hỏi tiếp: “Nhưng tại sao lại phải là bèo mà không phải là loại khác chứ ?”

“Hầy ! Mấy nhà thơ từ xưa đến nay cô đơn biết mấy ! Bèo trơ trụi như thế, con gái mà mặc ít quần áo chẳng phải cũng… ha ha !”

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến trước cửa phòng ngủ của mình, thì đột nhiên nghe được một giọng nói bên trong: “Chúng ta chơi bắn súng tay đi !”

Hai người bị khựng lại, mắt nhìn bốn phía, mặt đầy kinh ngạc. “Chúng ta đi lộn phòng ngủ hả ?” Tiêu Hồng Vĩ nhìn Lâm Hạo cũng đang mù mờ như mình hỏi.

“Tớ nghĩ chắc là không đâu !” Lâm Hạo chỉ số phòng trên cửa.

“Được, bắn súng tay, xem chúng ta ai treo súng trước.” Bên trong lại vọng ra tiếng nói, nghe giọng điệu hình như còn muốn đọ sức một trận nữa

“Trời ! Nước ta bị chiếm rồi !” Nhà thơ Lâm Hạo thở dài.

“Bây giờ lại thịnh hành cái trò này sao ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi với vẻ khó hiểu.

“Có quỷ mới biết, chẳng biết ai đang ở trong đó nữa, lại dám làm mấy cái trò này.” Lâm Hạo đưa tay định gõ cửa thì bị Tiêu Hồng Vĩ ngăn lại. “Chúng ta xem thử coi ai đang làm cái trò hạ lưu này đã.” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào cái cửa sổ bên trên.

Lâm Hạo cười gian xảo, rồi khuỵu chân xuống, cho Tiêu Hồng Vĩ trèo lên vai của mình, đang định đứng dậy, thì lại nghe giọng nói bên trong: “Ê, chẳng phải nói là bắn súng tay sao ? Sao cậu lại chọc sau lưng tớ chứ !”

Nghe câu này xong Tiêu Hồng Vĩ suýt bị ngã.

“Rừng lớn rồi thì chim gì cũng có, thật không ngờ nha ! Không ngờ à nha !” Lâm Hạo đang khuỵu bên dưới không ngừng lắc đầu.

“Thằng chết tiệt này, cậu đừng có mà thở dài nữa, tớ sắp mệt chết đi này, mau lên !” Tiêu Hồng Vĩ trách móc nói.

“Cách sống của con người ngày càng xuống dốc ! Ngày càng tệ hơn rồi ! Không ngờ phòng ngủ của chúng ta lại có hai tên đồng tính, đúng là nỗi bất hạnh của ta mà ! Bất hạnh của ta mà !” Lâm Hạo ở bên dưới cứ lắc đầu thở dài mãi, lắc đến nỗi Tiêu Hồng Vĩ đứng bên trên cũng không vững, một cái lắc mạnh, trong lúc cấp bách cả người Tiêu Hồng Vĩ bổ nhào vào cửa. Kết quả một tiếng “Két…” cửa phòng bị đụng nên mở tung ra, Lâm Hạo bị té ngồi trên mặt đất, hai người đều cùng lúc nhắm mắt lại, la lớn: “Chúng tôi không nhìn thấy gì hết nha !”

Lúc này trong phòng ngủ đang có hai người ngồi, đầu đeo tai nghe, đang chăm chú vào màn hình vi tính ở trước mặt, tay di chuyển con chuột rất nhanh, nhìn kỹ thì ra hai người đang chơi Counter Strike.

Hai người đợi một hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, thế nên mở mắt ra nhìn xung quanh, bất giác bật cười thành tiếng, thì ra hai người ở trong phòng đang dùng súng ngắn để chiến đấu với nhau, còn cái câu lúc nãy “Sao cậu lại chọc sao lưng tớ chứ” chính là bị con dao găm đâm một nhát, nhưng hai người Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo lại nghĩ nó thành…

“Ý ?! Hai đứa cậu nằm ở đây làm chi vậy ?” Vương Quân Thiếu ngồi ở phía ngoài quay đầu lại phát hiện ra hai người Tiêu Hồng Vĩ.

“Không có gì, không có gì ! Ha ha, chúng tớ còn cho rằng… a, ha ha, không có gì !” Tiêu Hồng Vĩ lại nói năng không đầu không đuôi.

Vương Quân Thiếu buông trò chơi trên tay xuống. Hai tên này từ sáng đến tối chẳng gặp ai cả, sao hôm nay đột nhiên lại quay về: “Ngọn gió nào thổi hai đứa cậu đến đây vậy, có phải nhớ nhà không.”

“Nhà, đương nhiên là nhà vẫn thân hơn, thỉnh thoảng cũng phải về để xem mấy đứa cậu có chết hay chưa.” Lâm Hạo mở miệng ra thì chẳng có câu nào tốt lành cả, Vương Quân Thiếu cũng không thèm trách hắn, chỉ cười cười nói: “Có phải lại đến để lấy đồ không !”

“Cũng không phải, chỉ là đã lâu không về nên muốn về thôi, dạo này thế nào hả ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi.

Vương Quân Thiếu đang định trả lời, thì chuông điện thoại của Tiêu Hồng Vĩ đã reo lên, lại là một số điện thoại lạ, chẳng lẽ lại thêm cô gái nào muốn mình đi cùng nữa hả, hôm nay cũng đã đủ xui rồi.

“…” Một sự yên lặng theo thói quen.

“Được !”

“Được !”

“Được !”

“Tốt quá !”

Thấy mọi người đang nhìn mình một cách kỳ lạ, Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép cười nói: “Là người muốn trọ chung mà !” Không ngờ hôm qua mới đăng tin thôi, thì hôm nay đã có người đến thuê rồi.

“Là nam hay nữ ?” Vương Quân Thiếu hỏi.

“Đần vậy, có thể cười vui như vậy, đương nhiên là con gái rồi.” Tên mập Lý Đình đứng bên cạnh cười nói.

“Vậy tại sao cậu ấy nói liền ba lần được chứ, cuối cùng còn nói một câu tốt quá nữa chứ ?” Vương Quân Thiếu nói ra thắc mắc của mọi người. Theo lý thì người ta đến trọ chung cũng phải thương lượng giá cả hay những điều kiện khác nữa mà, nhưng những câu đối thoại lúc nãy của Tiêu Hồng Vĩ lại quá đơn giản đi.

“Tớ bảo mấy cậu này sao mà ngu thế !” Lâm Hạo mở miệng nói, hắn và Tiêu Hồng Vĩ quen thân nhất, hắn đã đoán ra nội dụng của cú điện thoại lúc nãy rồi.

“Chào cậu ! Tớ muốn thuê phòng của cậu !”

“Được !”

“Nhưng chúng tớ muốn xem phòng của cậu !”

“Được !”

“Bây giờ đến có được không ?”

“Được !”

“Vậy chút nữa tớ và bạn của tớ sẽ cùng đến xem !”

“Tốt quá !”

Lúc Lâm Hạo vừa tả hình lại lồng tiếng để biểu diễn, mọi người như mới được tỉnh ngộ, không ngớt lời khen ngợi, tên Vương Quân Thiếu mặt đầy sùng bái, nhưng chốc sau lại hỏi: “Cô ta bảo chút nữa sẽ đến với bạn, nếu là bạn trai thì tính sao ?”

Lâm Hạo nhìn tên Vương Quân Thiếu vẫn chưa được khai hóa này, chẳng biết làm thế nào nên lắc đầu, nói: “Mọi người đều là sinh viên, nếu cậu và bạn gái cậu đến thuê phòng, cậu sẽ để cho bạn gái mình gọi điện thoại sao ?”

“Được rồi, được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tiêu Hồng Vĩ thúc giục nói: “Chắc họ sẽ mau chóng đến đấy.”

Hai người thu dọn một số thứ xong thì trở về căn nhà thuê của mình, lúc này cũng vừa đúng lúc điện thoại reng lên, là số lúc nãy, điều đó nói với Tiêu Hồng Vĩ là họ đang trên đường đến đây rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui