Hảo hán các đội và các cổ động viên lục tục đứng dậy,tiền hô hậu ủng tiến vào trong sân thi đấu. Thế nhưng người thì đông mà sân lại quá hẹp,làm sao chứa nổi ngần đó cổ động viên. Ban tổ chức nảy ra sáng kiến,trưng dụng đài trung tâm điều khiển của Vương nguyên soái làm võ đài. Đài vốn ở trên cao nên mọi người có thể ngồi dưới mà dễ dàng quan sát. Chỉ cần sửa sang lại chút ít cho phù hợp,gắn thêm một loạt màn hình rộng chiếu trực tiếp xung quanh bên dưới,phía trên lắp thêm mười mấy camera từ nhiều góc độ. Việc nâng cấp chỉnh sửa do anh em cổ động viên thạo nghề đảm nhiệm,việc tuy nhiều nhưng người cũng đông nên chỉ độ vài giờ là xong. Trời lúc này cũng bắt đầu xẩm tối,cơ mà kệ,tối thì bật đèn,giải đấu vẫn được diễn ra theo dự kiến.
Vị trưởng ban tổ chức,mấy hôm vừa rồi không hiểu trốn ở đâu giờ lại lò dò chui ra dẫn chương trình. Giọng y oang oang vang lên trên loa:
- Kịch…kịch…kịch…- Y gõ gõ vào micro - Một…hai…ba …A lố a lồ! Xin quý vị khán giả nhanh chóng ổn định vị trí,giữ vững đội hình để giải đấu có thể diên ra trong thời gian sớm nhất. Vì thời gian vừa qua có một số biến động nhỏ xảy ra nên bắt buộc ban tổ chức chúng tôi phải có sự thay đổi về phương thức thi đấu cho phù hợp với tình hình hiện tại. Ban tổ chức chúng tôi đã tiến hành bàn bạc với các đội trưởng,trưng cầu ý kiến của khán giả …blah…blah… nên đã đưa ra quyết đinh chuyển từ thể thức thi đấu đồng đội sang thể thức thi đấu cá nhân. Tất cả các kết quả thi đấu trước kia theo thể thức đồng đội nay đều được hủy bỏ,tính lại từ đầu. Mỗi tác phẩm sẽ được lựa chọn đề cử ra từ năm tuyển thủ,đưa vào danh sách rồi bốc thăm chia cặp thi đấu,theo hình thức đấu loại trực tiếp.
Khán giả bên dưới xôn xao bàn tán: “Thằng cha này không biết có hiểu sự tình không mà bảo là biến động nhỏ.” Thế nhưng hầu như ai cũng tán đồng với thể thức thi đấu mới này. Một khán giả quá khích đứng lên làm ba việc một lúc là huýt sáo miệng,vỗ tay và gào lên:
- Hay lắm! Hoan hô ban tổ chức! Ủng hộ ban tổ chức! Yeahhhhhhh!
Tiếng hoan hô lập tức theo đó mà vang lên dạy trời dạy đất. Trưởng Ban Tổ Chức chờ đợi một hồi cho tiếng hoan hô lắng xuống mới tiếp tục cất lời:
- Ngoài ra,chúng tôi còn có một tin vui cho quý vị khán giả nữa… E hèm hèm hèm hèm hèm…! – Y dừng lại hắng giọng để gây sự chú ý của mọi người.
Khán giả quả nhiên trúng kế,đổ dồn ánh mắt lên khán đài nín thở chờ đợi. Trưởng ban tổ chức gật gù:
- Tin vui đó là chúng ta sẽ có sự tham dự của hai vị khách mời đặc biệt: Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại. Xin mời nhị vị lên giao lưu vài lời với quý khán giả ạ!
Tiếng hò reo lại một lần nữa vang dội khắp nơi. Chẳng những khán giả mà các tuyển thủ tham gia thi đấu cũng hớn hở ra mặt. Lần đầu tiên họ sẽ được chứng kiến những cao thủ trong truyền thuyết hiển lộ bản lĩnh. Đây quả thực là một cơ hội hiếm có cả đời mà ai cũng mơ ước. Mọi người đều đổ dồn sự tập trung lên sân đấu,chỉ thấy Kiếm Ma Độc Cô bước lên với vẻ mặt nhớn nhác,dáo dác nhìn quanh. Đoạn lão cất tiếng gọi:
- Lão Vương! Lão Vương! Ngươi ở đâu rồi? Người ta gọi lên sân khấu kìa!
Cơ mà mọi người chờ đợi một hồi vẫn không thấy tăm hơi của Vương Trùng Dương đâu. Độc Cô Cầu Bại sau một hồi trơ mắt đứng đó,đành phải cáo lỗi cùng quý vị khán giả,nói dăm ba câu khách sáo lấy lệ đoạn nhường chỗ lại cho ban tổ chức công bố danh sách các tuyển thủ tham dự,còn lão hớt hơ hớt hải bổ đi tìm Vương lão. Tự nhiên lão thấy bồn chồn ruột gan quá.
Từ lúc hai người gặp lại nhau tới giờ,lão cứ thấy lão Vương là lạ. Từ cách ăn nói,suy nghĩ đến hành động của lão,tất cả đều có một điều gì đó bất bình thường. Khi nãy hai lão đang đứng với nhau,thì đồng chí Trưởng Ban Tổ Chức chạy đến mời hai người tham dự giải đấu. Nếu như bình thường,với cái thói háo danh của minhg,Vương lão đã phải mừng rỡ nhảy cững lên mới phải. Đằng này lão nghe người ta mời cũng chỉ ậm ậm ừ ừ làm Độc Cô lão phải đứng ra trả lời thay. Nay đã nhận lời người ta rồi,đột nhiên Vương lão lại biến đi đâu mất khiến Kiếm Ma trong lòng không khỏi băn khoăn lo lắng.
Độc Cô Cầu Bại tìm thấy Vương Trùng Dương nơi đỉnh núi. Vương lão đang trầm ngâm tập trung suy nghĩ điều gì đó,thi thoảng lão lại ngửa mặt lên trời thở dài rất dài. Độc Cô Cầu Bại tới sát bên cạnh,lão cũng chẳng có phản ứng gì,chỉ ngửa mặt nhìn trời nhìn đất. Hồi lâu sau lão mới lên tiếng:
- Ta đột nhiên thấy mệt mỏi quá. Độc Cô lão ngươi có thể giúp ta một việc không?
Độc Cô Cầu Bại chăm chăm nhìn bạn mình,gật đầu quả quyết:
- Đương nhiên! Lão Vương ngươi cứ nói! Dù khó khăn đến đâu hay có phải vào sinh ra tử ta cũng sẽ hoàn thành giúp ngươi.
Vương Trùng Dương mỉm cười:
- Việc này cũng không có gì khó. Chẳng có gì nguy hiểm cả. Chỉ là ta muốn nhờ ngươi đấm bóp dùm ta chút cho đỡ mỏi lưng thôi.
Đoạn lão cởi phăng đạo bào,trải xuống đất thay chiếu rồi nằm sấp xuống chờ đợi. Độc Cô Cầu Bại ngẩn tò te một hồi trong lòng ngại ngùng khôn tả,nhưng đã trót nhận lời thì không thể không làm. Lão đành ngồi lên mông Vương lão rồi bắt đầu đấm.
“…Bịch …bịch…bịch…”
“Xoạch…xoạch..xoạch…”
Vương lão thở ra một hơi khoan khoái. Đoạn cất lời:
- Lão Kiếm Ma ngươi,liệu có chắc mình có thể thắng được giải này không?
Độc Cô Cầu Bại thực sự chưa nghĩ về vấn đề này,lão thấy người ta rủ đánh nhau thì nhận lời luôn thôi chứ cũng chẳng tính toán gì cả. Lão bặm môi không trả lời,tay vẫn đấm chặt tấm lưng của Vương lão liên hòi. Vương Trùng Dương thấy lão không trả lời thì lại nhắc lại câu hỏi:
- Độc Cô Cầu Bại ngươi có tự tin sẽ chiến thắng được giải đấu này không?
Độc Cô lão lắc đầu:
- Ta không biết! Tới đâu hay tới đó thôi. Ta chỉ muốn thử sức một phen xem mình đứng tới đâu trong quần hùng thiên hạ. Vương Trùng Dương ngươi thấy sao?
- Ta thấy khoan khoái lắm! Độc Cô lão ngươi có thể đi làm tẩm quất vỉa hè nếu thất nghiệp được đấy!
Độc Cô Cầu Bại nhăn mặt:
- Là ta nói đến giải đấu kìa. Vương lão ngươi có nghĩ ngươi có thể chiến thắng không?
Vương Trùng Dười bật cười:
- À! Ta tưởng ngươi hỏi tới trình độ đấm lưng,vỗ mông của ngươi. Ta thực không nghĩ mình có một phần trăm cơ hội chiến thắng. Ngươi biết tại sao không?
Độc Cô lão không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Ngươi là cao thủ siêu cấp,trí dũng kiêm toàn. Năm xưa luận kiếm Hoa Sơn lần thứ nhất,ngươi với Tiên Thiên khí công đã độc bá quần hùng,chiếm lấy danh hiệu đệ nhất cao thủ. Ta dám cá nhà cái sẽ đưa tỷ lệ cá cược của ngươi cao nhất nhì trong giải lần này. Thế nhưng sao ngươi lại không hề tự tin chút nào như vậy?
Vương Trùng Dương xoay ra nằm ngửa,ra hiệu cho Độc Cô lão rời vị trí lên bóp đầu ình rồi nói:
- Chuyện năm xưa ta có thể đứng ở vị trí đệ nhất là vì giải đó thi đấu với hình thức loạn chiến năm người. Ta chiếm được vị trí ở giữa rồi lấy Nam đánh Tây,lấy Bắc đánh Đông xoay vòng thế cục. Bốn lão kia cứ dốc sức ra đánh,ta ở giữa lấy nhàn thắng mỏi,sau cùng nhân sơ hở của bọn họ mà có thể thắng lấy một chiêu,nửa thức mà thôi.
Lão ngừng một chút,đợi cái gật đầu ra chiều đã hiểu của Kiếm Ma thì mới tiếp tục:
- Ta muốn chia sẻ chút suy nghĩ cá nhân của ta với ngươi. Chẳng hay ngươi muốn nghe hay không?
Độc Cô lão gật đầu:
- Ngươi nói đi! Ta muốn nghe cao kiến của ngươi.
Vương lão ra dấu cho Độc Cô Cầu Bại dừng tay. Lão ngồi lên,móc bao thuốc trong túi đạo bào ra,châm một điếu,rít một hơi dài,phả khói mù mịt chậm rãi mở lời:
- Mấy ngày qua ta chết đi sống lại rồi gặp quá nhiều chuyện khiến cho ta bỗng nhiên có nhiều thay đổi về cách nhìn nhận cuộc sống.
Độc Cô lão ngắt lời:
- Thì ra là vậy,hèn gì ta thấy ngươi cứ là lạ…
Vương Trùng Dương nhìn lão lom lom:
- Ngươi cũng thấy ta có biểu hiện khác lạ à. Ừm,quả thực là khác,khác rất nhiều. Ta nhận ra ngoài thế giới chúng ta đang sống đây,quả thực là còn một thế giới khác. Không,mà là rất nhiều thế giới khác đang song song tồn tại bên ngoài kia. Ài dà,nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ. Câu hỏi ta đặt ra bây giờ là: Chúng ta có thực sự đang sống không? Hay chúng ta chỉ sống bằng suy nghĩ của người khác?
Độc Cô Cầu Bại nghe lão Vương lẩm cẩm nói một hồi,đầu óc cũng lùng bùng. Lão hỏi vặn lại:
- Vậy theo như suy nghĩ của ngươi,sự tồn tại và phát triển của chúng ta không phải là do chúng ta quyết định,mà là đã được định sẵn?
Vương lão gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Đúng,mà cũng sai.
Độc Cô lão cự nự:
- Thế nào là đúng mà cũng sai? Ngươi càng lúc càng ăn nói khó hiểu!
- Đúng mà cũng sai – Vương lão lại nói,xong lão cũng phì cười – Ta ăn nói vớ vẩn thật. Ý ta là chúng ta cũng có sự tương tác trở lại và không hẳn là bị phụ thuộc. Hành động,lời nói,quyết định của chúng ta sẽ gây tác động,định hướng cho sự tồn tại của chúng ta. Giống như bây giờ ta viết ra một câu truyện,nhân vật trong đó do ta sinh ra bằng suy nghĩ,định hình về con người,về tính cách của nhân vật đó. Thế nhưng những gì nhân vật đó thể hiện trong truyện sẽ khiến cho ta phải phát triển nhân vật đó theo một chiều hướng phù hợp với nó. Oài,để ta giải thích cho rõ hơn nhé…
Độc Cô lão xua tay:
- Thôi ngươi đừng nói nữa. Mệt đầu lắm! Ta không muốn nghe. Chúng ta về chuẩn bị thi đấu thôi sắp tới giờ rồi đó.
Vương lão khoác lại đạo bào lên người:
- Ngươi về thi đấu đi. Vừa rồi khi ngươi tẩm quất cho ta,ta đã truyền một phần Tiên Thiên Khí Công của ta cho ngươi rồi đó. Chẳng mấy chốc nó sẽ giúp hậu thiên chân khí trong người ngươi chuyển hóa cả thành tiên thiên chân khí giúp công lực của ngươi tăng tiến rất nhiều. Ta đã quyết định rồi,ta không tham gia thi đấu đâu.
Độc Cô lão nghe vậy vội thử vận chân khí thì quả nhiên thấy trong trong người khác lạ. Một luồng Tiên Thiên chân khí lan tỏa khắp châu thân,hòa quyện với công lực bản thân của lão tạo thành một khối khiến lão cảm thấy bản thân như một chân đã dẫm vào cảnh giới trở thành thần tiên. Độc Cô lão bất giác la lên:
- Tại sao ngươi lại làm vậy? Ái chà,sao ta cũng có cái cảm giác lạ lùng giống ngươi vậy. Hình như ta cũng hiểu ra chút chút những gì ngươi cảm thấy rồi. Có phải lúc nãy ý ngươi nói chúng ta đều chỉ là những nhân vật được tạo ra bởi suy nghĩ của người khác trong trường hợp này là Kim Dung tiên sinh. Chúng ta thành công hay thất bại một phần do ta cố gắng,phần khác do Kim tiên sinh sắp đặt lựa chọn.
Vương Trùng Dương gật đầu bật ngón cái lên cái tách:
- Hay lắm! Có vậy chứ! Thật không uổng công ta truyền công lực cho ngươi. Chà! Đối với ta bây giờ,chuyện thiên hạ đệ nhất cao thủ là ai thực sự không còn quan trọng nữa. Là Độc Cô lão ngươi cũng tốt,là kẻ khác cũng chẳng sao. Ta sẽ đi gặp Lâm Triều Anh,cùng nàng vui vầy để bù đắp tuổi xuân đã bị bỏ phí. Ha ha!
Độc Cô Cầu Bại chắp tay hướng về phía Vương lão:
- Đa tạ lão Vương ngươi chỉ điểm!
Vương lão mỉm cười:
- Được giúp đỡ lão Độc Cô ngươi là sự vinh hạnh của ta. Giờ chúng ta tạm chia tay ở đây,sau này sẽ còn gặp lại. Ta đã hẹn Lâm muội đi du lịch rồi,vé máy bay cũng đã đặt nên không thể chậm trễ nữa. Chúc Độc Cô Cầu Bại ngươi một người một kiếm áp chế quần hùng!
Độc Cô Cầu Bại đáp lời:
- Được! Ta sẽ không phụ lòng tin của Vương Trùng Dương ngươi đâu! Non xanh trơ đó,nước biếc còn đây,hẹn ngày gặp lại! Kakaka!
Hai lão đập tay kiểu Hip – hop,miệng kêu “Oh yeahhhh!” năm bảy tiếng. Rồi mỗi người một hướng cắm đầu chạy cho kịp thời giờ.