Võ Lâm Minh Chủ

“Dừng tay!” Giới Viện cố gắng đẩy ma trảo của kẻ kia ra, nhưng toàn thân vô lực khiến hắn không thể chống cự.
.
Ngọc Như Hồng ở bên cạnh quát lớn: “Lão sắc ma, ai cho phép ngươi chạm vào hắn!” Thân thểấm áp kia là lãnh địa của y, tuyệt đối không cho phép kẻ khác tùy tiện giở trò! Chỉ là, Hỉ phu nhân biết rõ y mất nội lực, nhưng vẫn rất đề phòng, cẩn thận phong bế huyệt đạo của y khiến y không thể nhúc nhích. Hiện tại y chỉ có thể trừng mắt nhìn lão sắc ma kia tấn công nơi tư mật của Giới Viện…
.
Giới Viện không ngừng lùi về phía sau, nhưng có tác dụng gì chứ? Rốt cuộc vẫn rơi vào ma trảo của lão yêu này. Hắn đã lùi tới tận góc tường, hết chỗ để lùi rồi, mà tay của Hoan ma lại hướng vào phân thân của hắn… Giới Viện vừa xấu hổ vừa giận dữ phun ra một ngụm tiên huyết, tức giận rống lên: “Ngươi mau buông tay ra!” Ngay cả Ngọc Như Hồng còn không được chạm vào, huống chi là Hoan ma? Tức giận quá độ, hắn liền cắn mạnh vào tay của Hoan ma đang dao động trước mắt.
.
Không ngờ hắn sẽ dùng tới chiêu này, Hoan ma đau nhức rụt tay lại. Ngọc Như Hồng đang bị Hỉ phu nhân khiêu khích liền quay sang ủng hộ: “Giới Viện, làm rất tốt.”
.
Nhưng mà… Hoan ma lại tóm lấy một bên vai của Giới Viện, chỉ nghe rắc một tiếng, vai của Giới Viện đã vô thanh vô tức mà rạn nứt.
.
“Còn dám cắn ta, thế nhưng như vậy càng khiến lão phu muốn bắt ngươi phải phục tùng!”
.
Giới Viện mặc dù đau đến mức đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn lão không có chút khiếp nhược nào.
.
Ngọc Như Hồng ở bên kia nghe thấy thanh âm vỡ vụn thì đau lòng vô cùng. Hắn có sao không? Không có vấn đề gì chứ? Chỉ là, mặc kệ y có quan tâm tới an nguy của Giới Viện như thế nào, thân thể y dưới kỹ thuật cao siêu của lão yêu bà vẫn có phản ứng, khiến y phải cười nhạo sự phản bội của mình…
.
Hỉ phu nhân thấy có hiệu quả, không khỏi kiêu ngạo cười lớn. Chưa có người nào qua tay ả mà không có phản ứng, tiểu tử thối này cũng không ngoại lệ, ả vừa quyến rũ vừa lạnh lùng nở nụ cười: “Ngươi thoát được một lần nhưng không thoát được lần thứ hai đâu, để xem lần này còn ai có thể cứu ngươi!” Ả chậm rãi ngồi trên bụng y, nhẹ nhàng đem phân thân nóng rực kia nhét vào huyệt khẩu của mình…
.
Mà Giới Viện lại rơi vào hoàn cảnh bất đồng, Hoan ma kéo tay hắn lên quá đầu, không cho hắn tiếp tục cắn người. Một tay vẫn nhẹ nhàng đùa bỡn phân thân còn đang mềm nhũn của hắn. Rồi như nghĩ ra cái gì đó, lại đưa tay xuống thấp hơn, ngón tay tìm đến hậu huyệt của hắn. Ngón tay thon dài không có bất luận cái gì để bôi trơn nên chỉ vào được một nửa.
.
Giới Viện nghiến răng nghiến lợi, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn có hận ý mạnh mẽ thế này. Tay phải nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt đến mức chảy cả máu… Nếu bị ma đầu này làm nhục, hắn tình nguyện chết dưới thân Ngọc Như Hồng. Hai tay buông thõng trên mặt đất, lại bị cái gì đó cứa vào. Hắn đưa mắt liếc nhìn một chút, hóa ra là một phiến đá dài khoảng hai tấc, đỉnh chóp sắc nhọn, thảo nào lại đâm đứt tay của hắn… đợi đã… đâm tay?
.
Hai mắt ảm đạm trong nháy mắt sáng ngời, ngón tay khẽ nhúc nhích, nắm chặt lấy phiến đá đó trong tay…
.
Hỉ phu nhân đang nằm sấp trên người Ngọc Như Hồng liên tục thở hổn hển, ma sát mãnh liệt khiến ả rên rỉ không ngừng, ả liên tục lay động thân thể để đưa cự vật nóng rực đó tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể, mái tóc đen xõa tung quấn lấy bầu ngực căng tròn. Ả ngửa đầu thở dốc, mê loạn hưởng thụ…
.
Ngọc Như Hồng thì ngược lại, tuy mặt y cũng đỏ bừng lên, mồ hôi tuôn ra như mưa, nhưng đôi mắt vẫn thanh tỉnh như trước, hoàn toàn đối lập với vẻ điên cuồng của Hỉ phu nhân, đồng thời lo lắng quay sang nhìn Giới Viện…
.
Nhưng vừa nhìn, lý trí của Ngọc Như Hồng liền biến mất. Cái lão sắc ma kia lại dám… lại dám dùng ngón tay chết tiệt của lão tiến vào hậu huyệt của Giới Viện? Không thấy hắn đang chảy rất nhiều máu sao? Cư nhiên còn điên cuồng tiến nhập…
.
“Đi chết đi! Lão yêu bà!” Ngọc Như Hồng bạo rống, nhân lúc Hỉ phu nhân điên cuồng thở dốc liền ngưng tụ toàn bộ nội lực đánh vào huyệt Khí Hải của ả ta…
.
Huyệt Khí Hải chính là trọng huyệt, nếu trúng đòn thì sẽ bị phế đi hơn mười năm công lực, toàn bộ đều hóa thành hưảo.
.
Một người bị hạ nhuyễn cân tán, còn bị điểm huyệt, ai nghĩ đến hắn còn có thể cử động được? Hỉ phu nhân không ngờ tới nên bị y đánh trúng. Nhưng khi trúng đòn, ả cũng dồn toàn lực đánh một chưởng lên ngực Ngọc Như Hồng khiến y phải thổ huyết mà ngất đi. Mà Hỉ phu nhân cũng vậy, mái tóc đen bóng nhanh chóng chuyển thành màu trắng, da thịt non nớt nhẵn nhụi cũng biến thành nhăn nheo già cỗi.
.
Gần như là cùng lúc với Ngọc Như Hồng, Giới Viện cũng thừa dịp này mà ra tay, dùng toàn lực đâm phiến đá sắc nhọn đó vào mệnh môn của Hoan ma, khiến tay lão nhuộm đầy máu.
.
Hai tay thì bị chế trụ, hai chân còn đang bị vắt trên thắt lưng của Hoan ma, Hoan ma chưa từng nghĩ đến cái người tay không tấc sắt lại còn mất hết nội lực này còn có thể giết người? Hai mắt y lộ ra sát khí, liều mạng dùng công lực còn sót lại bóp nát chân trái của Giới Viện, sau đó liền ngã sấp trên người hắn.
.
Vai trái của Giới Viện đã bị Hoan ma phế đi, cánh tay trái đã không thể cử động được nữa, nay chân trái cũng bị bóp nát, khiến hắn đau đớn tới mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng dùng tay phải cùng chân phải vẫn còn sử dụng được để đá văng thi thể của Hoan ma ra khỏi người mình. Quay sang nhìn Ngọc Như Hồng ở cách đó không xa rồi nói: “Như hồng? Như Hồng… Như… Ngọc Như Hồng…” Chết tiệt, vì sao thanh âm của hắn lại yếu ớt như thế? Ngọc Như Hồng sợ là không nghe được đi? Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, vì sao lâu như vậy rồi y vẫn không tới bên cạnh mình?
.
Hai tròng mắt tối sầm, Giới Viện vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Mặt đất lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình, Giới Viện cảm thấy trước ngực nổi lên một trận đau đớn mới nghĩ đến một chưởng cuối cùng của Hoan ma. Bất quá cơn đau này lại giúp hắn tỉnh táo lại, tiếp tục đi về phía trước, thân thể càng ngày càng nặng… ngón tay chạm đến một vật thểấm áp. Giới Viện vui vẻ, cố sức mở mắt ra, là thi thể của Hỉ ma… Hắncố sức đẩy ả nhưng vô lực, không khỏi sốt ruột, cắn môi dưới dùng hết khí lực đẩy thân thể của ả ra.
.
Vô lực ngã lên ngực Ngọc Như Hồng, Giới Viện thì thào: “Ngọc Như Hồng, tỉnh lại nhanh lên một chút… Như Hồng… Như Hồng… đừng ngủ…” Bất tri bất giác, hai hàng lệ trải dài trên khuôn mặt hắn, một giọt rồi lại một giọt, nước mắt ấm áp thấm ướt khuôn ngực của Ngọc Như Hồng.
.
Như Hồng, Ngọc Như Hồng… Ngươi nếu không tỉnh lại thì ta muốn ngủ đấy…
.
Ngọc Như Hồng chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại có cái gì đó đè lên ngực y, rất nặng, ép tới làm y không thở nổi, bởi vậy y mới có thể tỉnh lại. Khuôn ngực đau đớn làm y hít hà không ngừng, nhưng nhờ vậy mà y mới có thể nhận ra thứ đang đè trên ngực y là đầu của Giới Viện, không khỏi mỉm cười. Hắn cuối cùng cũng chủ động tiếp cận mình sao?
.
Đảo mắt nhìn một chút, đột nhiên kinh hãi trợn tròn hai mắt, đẩy đẩy Giới Viện một chút mà hắn vẫn không nhúc nhích, không khỏi nóng lòng, kêu lớn: “Giới Viện, Giới Viện…”
.
Không có trả lời, người nằm trên ngực hắn vẫn như cũ không nhúc nhích, Ngọc Như Hồng bất chấp đau đớn của bản thân, nhẹ nhàng dời đầu của Giới Viện ra rồi ngồi dậy, bỗng dưng như gặp quỷ mà trợn mắt: “Ngươi còn chưa có chết? Lão yêu bà!”
.
Hỉ ma cũng tỉnh lại, chỉ là dị thường suy yếu.
.

“Mang thân thể thối nát của ngươi ra!” Ngọc Như Hồng ác độc nói, phân thân của mình còn đang nằm trong thân thể lão yêu bà, nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm rồi.
.
Vì vậy thẳng thắn động thủ đẩy ả ra, cũng không quản tới đau nhức trên ngực.
.
Hỉ ma yếu ớt nằm trên mặt đất, sinh mệnh đã không còn nhưng vẫn cố sức nhìn Ngọc Như Hồng. Ả hận, ả không hiểu tại sao…
.
“Ngươi không phải… mất nội lực… bị chế trụ huyệt đạo sao?” Vì sao y còn có thể động?
.
“Hanh, để cho lão yêu bà ngươi chết một cách minh bạch! Kỳ kinh bát mạch của ta đều ngược với thường nhân, về phần nhuyễn cân tán, loại dược hạ đẳng như vậy chỉ có thể chế trụ ta nửa khắc mà thôi.” Ngọc Như Hồng nâng thân thể Giới Viện lên, để hắn dựa trong lòng mình, thấy khóe mắt của Giới Viện còn vương lại nước mắt. Hắn khóc sao? Vì sao?
.
“Giới Viện, ngươi mau tỉnh lại… Giới Viện…” Nguy rồi, thân thể hắn lạnh quá! Sẽ không… sẽ không… hắn sẽ không chết chứ! Dò xét hơi thởở mũi hắn, may là còn có khí tức ấm áp, lập tức ngưng tụ một thành công lực, độ chân khí cho hắn…
.
Hỉ ma nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy Hoan ma lúc này cũng không còn hơi thở thì không khỏi thống hận nhìn Ngọc Như Hồng.
.
Khí tức ấm áp truyền tới, Giới Viện giật giật, mở mắt ra, thanh âm cực kỳ suy yếu, nếu Ngọc Như Hồng không đang dán sát vào người hắn thì sợ là cũng không nghe thấy: “… Như Hồng, ngươi không sao chứ?”
.
“Đứa ngốc… chính mình gãy tay gãy chân rồi mà còn lo cho người khác…” Ngọc Như Hồng muốn ôm hắn vào lòng nhưng lại sợ động đến vết thương của hắn.
.
Giới Viện cố gắng ngồi dậy, quay đầu nhìn thì thấy tơ máu còn vương trên khóe miệng Ngọc Như Hồng, không khỏi hoảng hốt: “Ngươi bị thương?”
.
“Không nghiêm trọng lắm đâu, yên tâm…” Ngọc Như Hồng lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bản thân đã có những hành vi không thể tha thứ đối với Giới Viện, nhưng hắn vẫn quan tâm tới y như vậy, bảo Ngọc Như Hồng làm sao có thể buông hắn ra?
.
Khi hai người còn đang hỏi han lẫn nhau, ai cũng không có chú ý đến Hỉ ma đang lén lút bò tới phía sau Ngọc Như Hồng, tay đang lăm lăm chủy thủ định đâm vào lưng Ngọc Như Hồng.
.
Giới Viện đối mặt với Ngọc Như Hồng, chợt thấy hàn quang lóe lên trước mắt, cảnh báo cũng không kịp nữa. Cũng không biết là hắn lấy khí lực ở đâu mà đẩy mạnh Ngọc Như Hồng sang một bên rồi nhanh chóng gục trên lưng y.
.
Động tác của hắn khiến chủy thủ chậm lại nửa phần, nhưng vẫn tiếp tục đâm tới.
.
Ngọc Như Hồng thấy được tình huống nguy cấp, chủy thủ tản ra quang mang lạnh lẽo đang muốn đâm thẳng vào lưng Giới Viện, trong lòng nhất thời thắt lại. Hắn đã bị trọng thương đến gần hấp hối rồi, nếu lần này lại bị đâm trúng… y không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng…
.
Không có thời gian dư thừa, Ngọc Như Hồng cắn răng, lại xoay người đặt Giới Viện ở dưới thân y.
.
Chủy thủ của Hỉ ma vẫn theo đà cũ, mà hai người lại lôi kéo nhau như vậy nên chỉ đâm được vào cánh tay phải của Ngọc Như Hồng… Cùng lúc đó, Ngọc Như Hồng liền dùng tay trái điểm vào tử huyệt của Hỉ ma… chỉ là gã đã cố hết sức nhưng vẫn không thể chạm được vào đối phương.
.
Ngọc Như Hồng kinh hãi, y chỉ đuổi lão yêu bà kia đi cũng vì có chút chủ quan, chẳng lẽả vẫn còn nội lực? Nhìn lại không khỏi toát mồ hôi lạnh.
.
Lão yêu bà ngã xuống đất, hai mắt trợn trừng lên, là Xuất Vân kiếm vừa đâm vào giữa mi tâm của ả.
.
Nằm dưới thân Ngọc Như Hồng, Giới Viện phun ra một ngụm tiên huyết, thều thào nói: “Ta… đã giết… hai người rồi… sợ là… ách… sẽ không thấy được Phật… Phật tổ rồi…”
.
Hóa ra vừa rồi khi Giới Viện bị Ngọc Như Hồng áp dưới thân thì đột nhiên lại nhìn thấy Xuất Vân kiếm ngay trong tầm tay. Vì vậy tiện tay phi về phía Hỉ ma, cũng không ngờ lại lấy đi tính mạng của ả. Chỉ là động tác kia lại động tới vết thương ở vai, thổ huyết một ngụm lớn, tầm nhìn trước mắt dần dần mờ đi…
.
Thấy bộ dạng của hắn như vậy, tim Ngọc Như Hồng như bị đao cắt, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống. Y sợ, y chưa bao giờ sợ hãi một điều gì nhiều như lúc này. Sợ Giới Viện cứ như thế rời y mà đi… hắn không phải vẫn muốn rời khỏi mình sao? Y rất sợ Giới Viện sẽ mãi mãi rời bỏ mình mà đi.
.
“Không được, không được… ta sẽ không cho ngươi đi gặp Phật tổ! Ta muốn đem ngươi giữở bên cạnh, đâu cũng không cho ngươi đi…”
.
Ngọc Như Hồng đã quên cánh tay phải của mình vẫn còn bị chủy thủ cắm vào, máu liên tục chảy ra mà y cũng không cảm thấy gì…
.
Chật vật đứng lên, Ngọc Như Hồng cố gắng đi tới chỗ y phục bị xé nát cách đó không xa, mặc lại y phục xong liền giúp Giới Viện xuyên y, khom người ôm lấy Giới Viện, ngực nhói đau một trận, liền thổ huyết ngay trên người Giới Viện…
.
Giới Viện vốn sắp mê man cũng cố sức mở mắt ra nói: “Ngươi đi… đừng động ta…”
.
Ngọc Như Hồng cắn răng, nhưng vẫn cố đưa Giới Viện ra khỏi sơn động.
.
“Ngươi… bảo ngươi… đừng động…” Giới Viện tuy là nửa tỉnh nửa mơ, nhưng vẫn rõ ràng Ngọc Như Hồng cũng đã vô pháp chống đỡ rồi, huống gì là mang theo cả hắn.
.

“Không được… ta còn muốn… vĩnh viễn quấn quýt lấy ngươi…” Ngọc Như Hồng cũng nói không thành lời, hô hấp ngày càng rối loạn, lại vấp phải một hòn đá nhỏ dưới chân, liền ngã sấp trên mặt đất! Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không thể làm Giới Viện bị thương, vừa ngã xuống đất liền cố sức kéo hắn vào trong lòng. Chấn động này làm hai người lại một lần nữa thổ huyết, liền như thế nằm trên mặt đất chưa thể động đậy.
.
Ánh trăng càng lúc càng sáng tỏ, gió tuy chỉ nhẹ nhàng thổi nhưng cũng lạnh đến thấu xương.
.
Bùn đất ướt át chạm vào lưng khiến Ngọc Như Hồng lạnh đến rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân cũng sắp run rẩy theo, vội vàng gọi: “Giới Viện, Giới Viện… Giới Viện, ngươi trả lời ta, Giới Viện?”
.
Người nằm trong lòng y chỉ có thân thể liên tục run rẩy nhưng không hềđáp lại.
.
Dùng hết khí lực, y mới có thể kéo Giới Viện đứng lên, tiếp tục xuống núi.
.
Nơi này là sườn núi cao hơn năm trăm trượng, lại không có bậc thang, sơn đạo gồ ghề trơn trượt. Hai người té ngã vài lần, bộ dạng thật sự là vô cùng thê thảm.
.
Lại một lần nữa té ngã, Ngọc Như Hồng vẫn phải làm đệm lưng như cũ, đau nhức đến muốn ngất đi, trước ngực đột nhiên ẩm ướt khiến hắn hoàn hồn lại…
.
“Giới Viện…”
.
Giới Viện vẫn là không lên tiếng, nhưng nước mắt lại không cách nào ngừng lại.
.
Ngọc Như Hồng là tiểu vương gia, thân phận cao quý, loại thời khắc này y đáng lẽ ra phải mặc kệ ta mà rời đi thì cơ hội sống sót của y sẽ cao hơn. Thế nhưng, thế nhưng, y cư nhiên vẫn mang theo gánh nặng là mình, mỗi lần ngã đều là y đưa lưng ra đỡ, bảo hộ kẻ vô dụng như mình, lại hại bản thân y bị thương ngày một nặng hơn… Bảo hắn làm sao có thể không đau lòng, làm sao có thể không rơi lệ?
.
“Giới Viện, Giới…” Ngọc Như Hồng nghĩ hắn lại sắp mê man tiếp.
.
“…” “Ngươi nói… Cái gì?” Tuy rằng không có thanh âm, nhưng Ngọc Như Hồng biết là Giới Viện vừa nói gì đó.
.
“Đồ… ngốc…”
.
Thanh âm như nghẹn lại ở trong họng, nhưng Ngọc Như Hồng vẫn nghe thấy được, lại còn cao hứng vì bị mắng, tâm thần buông lỏng nên bất giác lại ngất đi.
.
“Như Hồng? Như Hồng?” Giới Viện gọi y, nhưng ngay cả thanh âm của bản thân cũng không nghe được, cũng từ từ nhắm mắt lại…
.
Bọn họ cứ như vậy mà chết tại đây sao?… Chỉ là lại làm liên lụy tới Như Hồng…
.
.
Nóc nhà rách nát chưa được sửa chữa, vết nước chảy loang lổ trên tường, đồng thời cũng đóng rêu xanh, ván giường cứng muốn chết, chăn bông bằng vải thô… Chậc chậc, đây là gian miếu đổ nát ở Cửu Hoa sơn sao? Y vẫn còn nhớ rất rõ nơi này a!
.
“A?”
.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, nửa khắc sau lại có một tiếng kêu nữa: “Oa oa oa, tỉnh rồi, Ngọc Như Hồng tỉnh rồi!”
.
Ngọc Như Hồng nhịn không được mà khinh thường nhìn người nọ, thấy quỷ sao? Nhìn rồi thì lại càng kinh hãi, bọn họ đến đây lúc nào a?
.
Trong phòng tràn đầy người, tứ đại công tử, người của Kim Long bang, còn có cả ba thúc chất mà bọn họ gặp trên đường. Kia không phải tiểu tử Hạ Thanh của Kim Long bang sao? Bọn họ sao lại đến đây cùng nhau, sao cũng được, Giới Viện, hắn đâu rồi?
.
Ngọc Như Hồng giật mình, vội vàng ngồi dậy, vừa mới khẽ động thì toàn thân đều đau nhức, hình như vết thương ở ngực lại rách ra rồi.
.
“Ngươi không muốn sống nữa sao, trước khi vết thương tốt lên thì đừng có lộn xộn.” Nam Cung hung hăng trừng mắt nhìn y. Nếu như có thể, hắn rất muốn đánh Ngọc Như Hồng một cái.
.
“Giới Viện, Giới Viện đâu?” Ngọc Như Hồng cũng không để thái độ của hắn vào mắt, vẫn giãy giụa để ngồi dậy, lại thấy nhiều người ngăn trở trước mặt y khiến y không thể nhìn thấy thân ảnh của Giới Viện.
.
“Đừng cản trở ta, Giới Viện đâu?”
.
“Hắn không có việc gì, cũng đang nghỉ ngơi ở nơi này.” Đông Phương bảo mọi người lùi lại, đừng cản trở tầm nhìn của y.
.

Ngọc Như Hồng quay lại, thì thấy Giới Viện đang nằm im không nhúc nhích trên cái giường đối diện, nhìn thấy vậy Ngọc Như Hồng làm sao có thể yên tâm? Dĩ nhiên là muốn xuống giường để nhìn hắn.
.
Đông Phương và Tây Môn ở hai bên ngăn cản y: “Ngươi cũng chưa thể cử động, đừng đứng lên…”
.
Mọi người cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Ngọc minh chủ, thương thế của ngươi còn chưa có hảo, tạm thời không nên cử động…”
.
“Bỏ tay ra!” Ngọc Như Hồng lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm, khí thế không cho phép kẻ khác cự tuyệt.
.
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy Ngọc Như Hồng đẩy Đông Phương cùng Tây Môn ra, chật vật đi tới bên giường của Giới Viện. Nhìn dung mạo anh tuấn tái nhợt của hắn, mi tâm nhíu chặt như đang chịu đựng tất cả đau đớn, không khỏi một vô cùng yêu thương. Xốc chăn bông lên, băng vải trắng toát trên vai Giới Viện đập ngay vào mắt y, Ngọc Như Hồng vẫn đưa lưng về phía mọi người hỏi: “Hắn… thế nào?”
.
Lục y nữ tử của Kim Long bang trả lời: “Xương vai trái và chân trái của hắn đều bị nứt ra, thương thế vô cùng nghiêm trọng, mất mấu quá nhiều, lại sốt cao mãi không hạ…”
.
Ngọc Như Hồng tỏa ra hàn khí khiến nàng không thể tiếp tục nói thêm gì nữa.
.
Biết y muốn cái đáp án gì, Đông Phương âm thầm thở dài: “Hiện tại Giới Viện không nguy hại tới tính mạng, vết thương cũng đã thượng dược, cũng hạ sốt rồi, chỉ là hôn mê bảy ngày đêm rồi vẫn chưa tỉnh lại.”
.
Biết được hắn không có việc gì, Ngọc Như Hồng thở phào nhẹ nhõm, trước mắt liền tối sầm, cả người ngã về phía sau…
.
Đông Phương cùng Tây Môn nhanh tay lẹ mắt đỡ được y rồi đưa y quay về giường nghỉ ngơi.
.
Ngay lúc đó thì Giới Viện cũng tỉnh lại, phát hiện ra cánh tay bên phải của mình không thể động đậy, bên tai lại có rất nhiều âm thanh, quay đầu lại thì nhận ra vài gương mặt quen thuộc, không khỏi ngẩn ra. Hắn còn chưa có chết sao?
.
“Giới Viện đại sư, ngươi tỉnh rồi sao?” Một trung niên nam nhân ngồi xổm trước giường Giới Viện, lo lắng nhìn hắn: “Ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”
.
Vừa nghe thấy Giới Viện tỉnh dậy, Ngọc Như Hồng lại muốn đứng lên. Mọi người không lay chuyển được y nên Đông Phương đành phải đỡ y sang đó.
.
Nhìn thấy thân ảnh đang đi tới trước mặt mình, hai mắt của Giới Viện bỗng sáng ngời. Y không có việc gì, vậy là tốt rồi. Chỉ là…
.
“Sao ta lại ở chỗ này?”
.
Trung niên nam tử trả lời: “Ngày đó không phải chúng ta từng chạm mặt nhau sao? Ta là muốn đi Hoàng Sơn, dự định nghỉ lại Cửu Hoa Sơn một đêm rồi tiếp tục lên đường. Tìm được nơi ở trọ xong, đang muốn nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng huýt gió, rồi mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến. Chờ chúng ta tìm được đến nơi thì thấy ngươi cùng Ngọc thiếu hiệp đã hôn mê bất tỉnh rồi. Khi chúng ta đưa các ngươi xuống núi thì vừa vặn có Y tiên – Tâm Nguyên đại sư đang ẩn cư tại nơi này, may mắn cuối cùng có thể cứu được các ngươi.”
.
“Đa tạ ân cứu giúp của Quý đại hiệp, Giới Viện suốt đời không quên…”
.
“Ai, nói đến đây thì ta còn phải cảm tạ nhị vị đã diệt trừ song ma, không chỉ trừ hại cho võ lâm, cũng là báo thù cho Thiên Lôi môn chúng ta!” Trung niên nam nhân rất kính nể nhìn hai người, tuổi còn trẻ liền giết hai ma đầu, mặc kệ bọn họ dùng phương pháp nào, nói chung là phi thường khó lường rồi!
.
“Quý đại hiệp…”
.
“Giới Viện đại sư, ngươi không cần ngại ngùng, phải biết rằng các ngươi hiện tại đã là đại nhân vật trong chốn võ lâm rồi! Các ngươi liều mình tiêu diệt hai đại ma đầu, người trong giang hồ đều hết sức kính trọng các ngươi!” Trung niên nam nhân cười, nghĩ đến một chuyện, liền nhíu mày: “Chỉ là, ba ngày trước trong chốn võ lâm có đại sự xảy ra, tinh anh của võ lâm các phái tổn thương vô số…”
.
“Quý đại hiệp…” Đông Phương ngắt lời hắn: “Hai người bọn họ vừa mới tỉnh lại, không thích hợp nói nhiều. Vài ngày nữa hẵng nói lại các tin tức trên giang hồ cho bọn họ cũng không muộn, hiện tại để bọn họ hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
.
Trung niên nam tử gật đầu, lập tức đứng dậy cùng người khác chào từ biệt: “Các vị, Quý mỗ có việc phải về bản môn, tái kiến!”
.
Lúc này Từ Hoành của Kim Long bang tiến lên nói: “Song ma bị diệt trừ, lại ở đây những bảy ngày, trong bang còn rất nhiều sự vụ, chúng ta cũng nên cáo từ rồi.”
.
Hai vị cô nương tất nhiên là lưu luyến, nhưng không thể không theo sư huynh đệ quay về.
.
Lúc này trong phòng chỉ còn tứ đại công tử và hai người bị thương, nhất thời quạnh quẽ không ít.
.
“Bên tai cuối cùng cũng thanh tĩnh rồi!” Ngọc Như Hồng hừ lạnh, liếc mắt nhìn Đông Phương sau đó quay sang phía Giới Viện, thanh âm liền nhu hòa vô cùng: “Giới Viện, ngươi còn đau không?”
.
Giới Viện lắc đầu, hơi bĩu môi, thanh âm phát ra cũng hơi khàn khàn: “Ngươi… mau nghỉ ngơi đi.”
.
Nếu hắn không có việc gì, Ngọc Như Hồng cũng trở về trên giường nghỉ ngơi. Đây không phải là y ngoan ngoãn nghe lời, mà là vết thương thực sự rất đau!
.
Tứ đại công tử lui ra ngoài, làm gian phòng của bọn họ trở nên vô cùng yên tĩnh.
.
Giới Viện cùng Ngọc Như Hồng cũng hiểu rõ, đêm đó bảo bọn hắn lưu lại chính là Tâm Nguyên đại sư và đệ tử của hắn. Hai người ngụở Phi Vân động, đi hái thuốc ba ngày, khi quay trở lại đã thấy nơi ở bị người chiếm đoạt, đó là song ma kia. Hiện tại không thể manh động nên hai người đành phải tạm thời lưu lại ở gian miếu đổ nát này.
.
Nửa tháng sau, nhờ có linh đan diệu dược của Tâm Nguyên đại sư, thương thế của Ngọc Như Hồng đã không còn trở ngại, khôi phục phong thái ưu mỹ phiêu dật thường ngày.
.
Mà Giới Viện mặc dù có thể hành tẩu nhưng vẫn không thể bằng lúc ban đầu, mỗi khi bước đi vẫn rất đau đớn. May mà công lực không bị tổn hao, có lẽ vẫn là may mắn.
.
Sáng sớm ngày hôm đó, khí trời sáng sủa, sáu người liền đi ra ngoài ngắm mặt trời mọc.

.
“Mỹ cảnh như vậy, khiến người ta không thể không thoải mái a!” Ngọc Như Hồng cười ha hả đánh vỡ không gian u tĩnh: “Bất quá, mỹ cảnh như vậy ngắm mãi cũng chán, không bằng các ngươi nói chuyện xảy ra gần đây trong chốn giang hồ nghe một chút đi.”
.
Tứ đại công tử nhìn nhau, nhíu mày, không biết là ai nói. Lúc trước Đông Phương ngắt lời Quý phương khiến Ngọc Như Hồng rất hoài nghi, y không hỏi tới chỉ vì thương thế của y chưa hảo mà thôi.
.
Đông Phương có chút lo lắng nói: “Ngươi nghe xong cần phải bình tĩnh một chút.”
.
Ngọc Như Hồng nhếch môi cười lạnh, trên đời này ngoại trừ chuyện của Giới Viện, y chẳng bao giờ quản đến chuyện của người khác mà mất bình tĩnh cả.
.
“Hai mươi mấy ngày trước, kinh thành phát sinh phản loạn, hoàng thượng cải trang xuất hành, chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám, mọi việc ở kinh thành đều giao cho Tiểu Thanh Sơn xử lý. Loạn đảng là không ít người trong võ lâm, hắc đạo, bạch đạo đủ cả. Mà đầu lĩnh của bọn họ…”
.
Đông Phương dừng một chút, nhìn về phía Ngọc Như Hồng, nói tiếp: “… là Thanh Vân bảo bảo chủ, cũng chính là Cửu Vương gia… Tiểu thái giám liều mạng bảo hộ hoàng thượng, ba người đều bị đánh rớt xuống vách núi. Ai ngờ lúc này Tứ Vương gia dẫn theo rất nhiều cấm vệ quân bao vây phản tặc. Sau khi mọi người biết Thanh Vân bảo chủ là Cửu Vương gia thì hoài nghi Cửu Vương gia bán đứng bọn họ… Cấm vệ quân cùng người trong giang hồ chết hơn quá nửa, Cửu Vương gia hắn… hắn… hắn… rơi xuống vực rồi…”
.
Vẫn như cũ diện vô biểu tình, Ngọc Như Hồng trầm mặc. Mọi người đều nhìn y, không nói lời nào.
.
Thấy bộ dạng thất thần của y, Giới Viện vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay y, trong ngực có một cơn đau xót vô hình: “Như Hồng…”
.
Sựấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, Ngọc Như Hồng giật giật, nắm chặt lấy tay hắn rồi tươi cười nói: “Không có việc gì, ta biết y không có việc gì, chính là các ngươi…” Y quay sang tứ đại công tử: “Ta hiện tại là trọng phạm của triều đình đi? Các ngươi đi theo ta không sợ chuốc lấy rắc rối sao?”
.
Bắc Minh lắc đầu, trầm giọng nói “Ngươi vẫn chưa bị xếp vào hàng khâm phạm.”
.
“Sao lại kỳ quái như vậy, triều đình hiện tại là ai quản?” Ngọc Như Hồng cười nhạt.
.
“Bào huynh của hoàng thượng – Thái tử gia.”
.
Là hắn? Trầm ngâm một chút, Ngọc Như Hồng quyết định quay về kinh, dù biết là bẫy rập nhưng chỉ có tới đó mới có thể giải quyết việc này. Vì vậy nói với Giới Viện: “Ngươi cứở lại đây trị thương cho tốt, chờ ta trở lại…”
.
Không ngờ, Giới Viện cư nhiên nói: “Ta đi với ngươi.”
.
Ngọc Như Hồng sửng sốt một lát. Hắn nói cái gì? Không phải hắn vẫn muốn ly khai mình sao? Chăm chú nhìn vào nhãn thần của Giới Viện, Ngọc Như Hồng nở nụ cười, nụ cười rất phức tạp. Hắn cũng không phải là thật tình muốn theo y, chỉ là đồng tình với y mà thôi.
.
Tuy y cũng mong Giới Viện sẽ đi theo mình, thế nhưng chuyến này lành ít dữ nhiều. Hơn nữa vết thương của Giới Viện còn chưa bình phục, bôn ba trên đường chỉ sợ sẽảnh hường tới thương thế của hắn. Cho nên Ngọc Như Hồng liền lắc đầu nói: “Ngươi không thể đi, ngươi ở đây chờ ta trở lại.”
.
“Ta…” Giới Viện nhíu mày, y là sợ làm liên lụy đến mình sao? Trước đây còn ngoan cố bắt mình đi theo y, bây giờ cư nhiên lại bảo mình ở chỗ này chờ y trở về? Chuyến đi lần này rất nguy hiểm, y lại rất tùy hứng, mình nhất quyết không ở lại đây chờ đợi đâu.
.
Giới Viện suy nghĩ, đêm hôm đó, y vì mình, ngay cả tính mệnh cũng không cần. Hiện tại y có việc, mình làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
.
“Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải đến kinh thành!” Giới Viện hiếm khi kiên trì như vậy.
.
“Ngươi…” Ngọc Như Hồng ngạc nhiên.
.
Tứ đại công tử cũng mở to mắt, Giới Viện… là đang lo lắng cho Ngọc Như Hồng sao?
.
Giới Viện nói tiếp: “Nếu ngươi không cho ta đi cùng, một mình ta đi trước cũng được.”
.
Ngọc Như Hồng ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau thì tươi cười so với dương quang còn muốn chói mắt hơn, vội vàng ôm chặt lấy Giới Viện: “Mặc kệ ngươi là vì nguyên nhân gì, ta đều rất cao hứng, rất cao hứng! Chuyến này cho dù có phải chết ta cũng mãn nguyện rồi!”
.
“Ngươi… buông!” Giới Viện mặt đỏ bừng. Hắn đường đường là một đại nam nhân, cư nhiên bị một nam nhân gầy yếu như vậy ôm vào trong lòng, bảo hắn làm sao có thể không xấu hổ? Tứ đại công tửở hai bên đang nhìn, bảo hắn còn mặt mũi nào đây?
.
Ngọc Như Hồng nới lỏng vòng tay, thấy hắn đỏ mặt… thì phì cười rồi nói: “Ta sẽ vĩnh viễn quấn lấy ngươi, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy? Về sau luyện tập vài lần sẽ quen thôi mà.”
.
Luyện tập vài lần?
.
“Ngươi, ngươi…” Giới Viện ngạc nhiên, y hiểu lầm cái gì sao?
.
Ngọc Như Hồng tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vẻ mặt háo sắc nhẹ nhàng hôn hắn một chút.
.
“Ngọc Như Hồng… ngươi… ngươi…”
.
Tiếng hô phẫn nộ vang vọng sơn lâm, mang theo vài tiếng cười khẽ, Nam Cung liên tục thì thào: “Phi lễ chớ nhìn… phi lễ chớ nhìn…”
.
Một tầng lụa mỏng như đang khiêu vũ giữa không gian, như mây, như bông, lại giống như khói bếp. Ánh mặt trời phá tan tầng mây, ôn nhu chiếu vào những thân ảnh đang qua lại trên đường, giống như ánh mắt ấm áp của mẫu thân nhìn ngắm những hài tử của mình đùa nghịch dưới ánh mặt trời…
.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận