Tuyết phủ ngập đường.
Gió rét thấu xương.
Thẩm Lãng và Chu Thất Thất sánh vai nhau bước trong đêm lạnh.
Bỗng có mùi thịt nướng thoang thoảng đâu đây.
Mắt Chu Thất Thất sáng lên: - Nơi đây có mèo tham ăn, chưa bình minh đã nướng thịt.
Thẩm Lãng: - Mùi thịt nướng giữa cánh đồng hoang vu tuyết đọng, em không thấy lạ sao?
Chu Thất Thất nhướng mắt: - Sao lại lạ? Người háu ăn ở đâu cũng có.
Thẩm Lãng nhìn nàng lắc đầu cười khổ, chẳng nói thêm chi.
Ngôi từ hoang kia đã trong tầm mắt.
Dấu chân đám đệ tử Cái Bang dẫn đến tận trước cửa.
Không lẽ chúng đã vào trong?
Chu Thất Thất nhíu mày: - Cũng lạ… cũng lạ…
Thẩm Lãng: - Em thấy lạ rồi sao?
Chu Thất Thất: - Mùi thịt nướng rõ ràng từ ngôi miếu hoang này, ai ở đây nướng thịt? Không lẽ là bọn đệ tử Cái Bang? Nếu là chúng, sao lại thảnh thơi mà ngồi đây nướng thịt?
Thẩm Lãng trầm giọng: - Chuyện càng hung hiểm lại càng có vẻ nhàn nhã.
Cảnh yên bình này có thể là cái bẫy mai phục giết người.
Chu Thất Thất: - Chỉ là một miếng thịt nướng thì bẫy rập mai phục giết ai? Chẳng lẽ trong thịt có độc? Đúng rồi, nhất định trong thịt có độc, chúng ta không nên ăn.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Có lúc em cũng rất thông minh.
Chu Thất Thất chu miệng: - Cũng có nhiều khi rất tối dạ, phải không?
Thẩm Lãng cười: - Lần này em đã đoán đúng.
Chu Thất Thất bĩu môi: - Thiên hạ chỉ mình anh thông minh thôi, bao nhiêu cái thông minh trên đời bị anh lấy hết, trách sao thế nhân toàn người ngu ngốc.
Tuy giọng nàng có vẻ giận, nhưng trong lòng thì hoan hỉ vô cùng.
Hơn nửa ngày, Thẩm Lãng cứ bẳn gắt với nàng, đây là lần đầu chàng mỉm cười nhìn nàng.
Chỉ cần chàng đừng bực dọc với nàng, có mắng ngu ngốc, nàng vẫn vui.
Tuy rất cao hứng, nhưng nàng làm mặt dỗi.
Ôi, lòng người thiếu nữ! Làm bộ giận chẳng được bao lâu, nàng nhịn không nổi, lén đưa mắt nhìn Thẩm Lãng.
Chàng đang ngó trân trân vào ngôi từ hoang, không nhúc nhích, không chớp mắt.
Chu Thất Thất gọi khẽ: - Anh…
Thẩm Lãng: - Gì?
Chu Thất Thất: - Bây giờ sao? Chúng ta không thể cứ đứng đây.
Ngay cả trong miếu có bẫy rập mai phục, mình cũng phải vào quan sát!
Thẩm Lãng nhìn nàng, rồi lại đưa mắt nhìn từ hoang, chậm rãi: - Anh vào, em ở đây chờ.
Chu Thất Thất trợn mắt định cự nự, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Lãng, nàng chỉ thở dài cúi đầu nhỏ giọng: - Được, anh đi!
Thẩm Lãng mỉm cười: - Vậy mới là thiếu nữ! Em chờ ngoài này.
Nếu có động tĩnh, anh sẽ báo cho.
Chàng chậm rãi tiến vào từ hoang.
Được vài bước, Chu Thất Thất lại gọi khẽ: - Anh…
Thẩm Lãng quay đầu lại, nhíu mày không nói.
Chu Thất Thất: - Anh đừng để em đợi lâu quá nha.
Thẩm Lãng đã vào từ hoang.
Chàng không biết từ hoang này là nơi Kim Vô Vọng đã trúng kế bị bắt, là chốn Vương Lân Hoa đã âm mưu dùng Kim Vô Vọng để đối phó với chàng.
Chàng chỉ linh cảm được trong từ hoang này đầy bẫy rập mai phục.
Chàng chầm chậm bước vào, bất luận ra sao, cũng phải vào.
Chu Thất Thất dõi theo bóng chàng.
Nàng có cảm giác Thẩm Lãng luôn khi dễ nàng, tuy cũng giận, nhưng Thẩm Lãng vừa khuất bóng, nàng lại lo lắng vô cùng.
Nàng cũng nhận ra ngôi miếu hoang này có mai phục bẫy rập, bởi trời còn chưa sáng hẳn, sao đã có kẻ nướng thịt ở đây?
Miếng thịt nướng này rất khả nghi, nhưng nàng nghĩ mãi không ra.
Nàng nghĩ không ra, thì càng lo lắng, lại muốn suy đoán thêm… “Chẳng lẽ có người nấp sẵn bên trong chờ Thẩm Lãng vào sẽ tung thuốc mê, dùng mùi thịt nướng át đi hương mê để chàng khó nhận? Đúng rồi, nhất định là vậy! Ta phải mau vào báo cho Thẩm Lãng, nếu lỡ chàng không lưu ý, khi phát hiện ra thì đã quá muộn màng.”
Nàng dợm chân định chạy tới, nhưng vừa động thì dừng lại ngay… “Không đúng! Mũi Thẩm Lãng thính lắm, chàng sẽ nhận ra hương mê ngay? Hơn nữa, Vương Lân Hoa cũng chẳng ngây thơ mà dùng cái kế quá tầm thường này đối đầu với Thẩm Lãng!
Vương Lân Hoa hiểu rõ bản lãnh của Thẩm Lãng, nhất định sẽ dùng cách khác thường để đối phó với chàng.
Trong thiên hạ không ai nhiều độc kế hơn hắn.
Hắn sẽ dùng kế gì?
Bố trí sẵn sàng trong miếu chờ Thẩm Lãng vào sẽ phát loạn tên? Không đúng! Cách này cũng quá ấu trĩ.
Trong miếu hẳn phải có nhiều cơ quan bẫy rập, cũng không đúng!
Hay có nhiều cao thủ tuyệt đỉnh với võ công không thua Thẩm Lãng đang mai phục.
Không thể đơn giản như vậy!”
Nàng suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng loạn.
Nàng mở to hai mắt chăm chú nhìn ngôi miếu hoang, chờ dấu hiệu của Thẩm Lãng, tiếng la hét hay tiếng binh khí chạm nhau.
Thẩm Lãng vào đã độ hơn chung trà, miếu hoang vẫn yên lặng, không một tiếng động.
Tĩnh mịch!
Gió thổi mạnh, buổi ban mai mùa đông lạnh thấu xương.
Không gian lạnh lẽo, hoang vu, thanh vắng.
Chu Thất Thất cắn môi, xoa tay sốt ruột đến phát điên.
Lại độ một chung trà trôi qua.
Bốn bề vẫn tĩnh lặng.
“Thẩm Lãng, sao không báo hiệu! Nếu không bị mai phục, thì cũng cho em biết để an tâm.
Nếu bị mai phục, thì cũng la lên chứ! Anh… chẳng lẽ cái miệng để la cũng bị người hại mất rồi?”
Không lẽ thủ đoạn của Vương Lân Hoa lợi hại độc ác đến vậy sao?
Không một thanh âm… Không một động tĩnh…
“Vương Lân Hoa, nếu ngươi hại chết Thẩm Lãng, ta cũng không muốn sống.
Coi như ngươi giết cả ta!”
Chu Thất Thất chạy thẳng vào trong miếu.
Nắng đã lên.
Ánh sáng xanh xám của bình minh đã chuyển sang màu trắng nhạt.
Nắng le lói soi vào từ hoang đổ nát, tạo nên khung cảnh quỷ bí, âm u bất tường.
Giữa miếu là đống lửa đang tàn, tuy còn cháy nhưng ngọn lửa rất nhỏ.
Bên đống lửa là miếng thịt chó thui.
Một mảnh vải sô bạc màu cuộn tròn trên sàn như một tử thi mới được khâm liệm.
Hương án ngã lăn trên đất.
Giữa đám lửa tàn và hương án là một vũng máu tươi.
Hoang tàn đổ nát…
Miếu hoang vắng lặng không một bóng người.
Thẩm Lãng đâu, chàng ở nơi nào? Nếu đã bị hại chết, tử thi đâu?
Chu Thất Thất kinh hãi thét lớn: - Thẩm Lãng! Thẩm…
Tiếng la thảm thiết như nhát đao phá tan cái yên lặng chết người, cũng lập tức đứt đoạn tựa như bị ai chặn họng.
Sau hương án, một cái đầu ló ra, Thẩm Lãng!
Chàng ló đầu ra rồi thụt vào ngay.
Chu Thất Thất chạy ào tới ôm cổ Thẩm Lãng, ngạc nhiên vui mừng, cũng có chút dỗi hờn, thở hổn hển cười: - Anh đây, anh bình an.
Sao không cho em hay, hại em lo lắng gấp gáp.
Thẩm Lãng không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quát: - Ra ngoài!
Chu Thất Thất ngẩn người, buông tay.
Dù Thẩm Lãng yêu nàng hay không, chàng đối với nàng thường ngày lúc nào cũng yêu chiều nhỏ nhẹ, chưa bao giờ lên giọng tàn nhẫn như vậy.
Chu Thất Thất mắt long lanh đỏ.
Nàng vì chàng mà lo lắng đến dạ nát lòng tan, chỉ được đáp lại bằng một tiếng quát lạnh lùng băng giá.
Nàng lui về sau hai bước, cắn môi đến chảy máu vẫn không ngăn được dòng lệ tuôn trào.
Thẩm Lãng vẫn không để ý đến nàng, mắt đăm đăm nhìn về phía trước.
Chu Thất Thất không biết chàng đang nhìn gì.
Trong mắt nàng giờ chỉ có Thẩm Lãng.
Nàng nhìn Thẩm Lãng, nước mắt lưng tròng, lòng tàn ý lạnh, lẩm bẩm… “Thôi, đủ rồi! Vì sao ta lại… Ta có phúc không hưởng, sao lại cứ đeo theo hắn, để bị khi dễ ruồng rẫy như vậy?”
Nàng đưa tay gạt nước mắt, thầm nhủ… “Thẩm Lãng, nếu anh đối với em như vậy, thì thôi… Em… em sau này cũng không muốn gặp anh, vĩnh viễn không muốn gặp anh.”
Nàng vẫn không thể rời mắt khỏi Thẩm Lãng.
Nàng không biết thật ra Thẩm Lãng có gì tốt.
Chàng không bằng Hùng Miêu Nhi về hào sảng phóng khoáng, không so được với Kim Vô Vọng vẻ kín đáo ân cần, càng không thể sánh với Vương Lân Hoa nét tuấn tú phong lưu, tính lãng mạn lại hiểu ý người.
Sao trong mắt nàng lại chỉ có một mình Thẩm Lãng?
Khi thấy chàng, nàng vui mừng hoan hỉ.
Thiếu bóng chàng, nàng nóng ruột sôi gan.
Nàng không dám nghĩ tới ngày vĩnh viễn sẽ không còn gặp Thẩm Lãng.
“Tại sao hắn tàn nhẫn với ta như vậy, mà ta… ta vẫn không thể vô tình?”
Trong lòng nàng giờ đây hận yêu lẫn lộn.
Không cầm được, nàng bật khóc: - Thẩm Lãng, em hận anh, em thật hận anh.
Thẩm Lãng vẫn không nhìn nàng, ánh mắt vẫn thẳng về phía trước.
Chu Thất Thất hận đến lòng dạ nát tan, bi thương nói: - Anh chết rồi hay sao mà không lên tiếng? Anh… anh… anh…
Máu nóng điên người, nàng giang tay tát vào mặt Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng như hoàn toàn không có cảm giác, vẫn ngồi yên bất động.
Mặt chàng hằn sâu năm dấu ngón tay của hận của yêu.
Chu Thất Thất vừa xót xa, vừa hối hận, phục xuống đất nức nở: - Thẩm Lãng, sao lạnh nhạt với em vậy? Giết em đi, em chẳng muốn sống nữa.
Tiếng khóc thê lương xé ruột gan người.
Thẩm Lãng vẫn chẳng để ý đến nàng.
Khóc hồi lâu, tiếng khóc của nàng cũng nhỏ dần.
Chợt nghe giọng Thẩm Lãng dịu dàng: - Khỏe được chút sao, khá hơn chút không?
Chu Thất Thất vui mừng: - Thẩm Lãng, anh vẫn quan tâm…
Thẩm Lãng nói tiếp: - Kim huynh ráng lên.
Thẩm Lãng không phải nói với nàng.
Chu Thất Thất không chỉ thất vọng mà còn ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt Thẩm Lãng là một người nằm trơ trên nền đất, Kim Vô Vọng.
Kim Vô Vọng nằm giữa vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, mặt vàng như nghệ, hơi thở mong manh, thập tử nhất sinh, mạng sống chẳng khác nào đèn treo trước gió.
Sao trong miếu hoang lại có cảnh tượng này? Sao Kim Vô Vọng bị thương nặng thế kia? Vương Lân Hoa, Kim Bất Hoán đâu?
Chu Thất Thất vừa rồi chỉ thấy mặt Kim Vô Vọng, nàng chợt nhận ra cánh tay phải của hắn đã lìa khỏi thân.
Máu… máu tươi… toàn thân hắn nhuộm máu.
Chu Thất Thất kinh hoàng rú lên.
Khó trách sao Thẩm Lãng chẳng để ý tới nàng.
Tay phải của chàng đặt nơi ngực Kim Vô Vọng, dùng nội lực kéo dài mạng sống như ngọn lửa sắp tàn.
Chu Thất Thất toàn thân run rẩy: - Kim đại ca, Kim đại ca, Kim đại ca, sao anh lại ra nông nỗi này? Là ai hại anh?
Nàng muốn la lớn, muốn khóc thật to, nhưng chỉ cắn răng, không dám phát ra một tiếng động nhỏ, hai hàng lệ châu tuôn dài trên má.
Những giọt nước mắt này là dành cho Kim Vô Vọng… “Kim đại ca, anh không thể chết.
Van xin trời, đừng để Kim đại ca chết!”
Nàng âm thầm toàn tâm toàn ý khẩn cầu… “Thẩm Lãng, phải cứu Kim đại ca.
Em tin anh có thể cứu Kim đại ca!”
Một tiếng rên khe khẽ.
Cuối cùng Kim Vô Vọng cũng phát ra được một tiếng rên…
Thẩm Lãng ngưng trọng, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầy đầu, nhưng khóe miệng đã hơi thư giãn.
Chàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kim Vô Vọng đã thoát hiểm.
Tuy hơi thở của Kim Vô Vọng vẫn còn yếu ớt nhưng đã đều đặn, lồng ngực phập phồng.
Chu Thất Thất nắm chặt tay, cắn chặt răng, toàn thân khí lực như cùng Kim Vô Vọng vẫy vùng bên bờ sinh tử.
Kim Vô Vọng mở mắt.
Không phải ánh mắt tinh anh của ngày xưa, hắn ảm đạm chậm chạp nhìn quanh rồi ngưng lại nơi mặt Thẩm Lãng.
Hắn thều thào: - Thẩm…
Thẩm Lãng vội vàng: - Kim huynh, đừng nói! Không sao, không có chi…
Tuy Kim Vô Vọng lặng thinh, nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả, nỗi đau thầm, cơn bi phẫn, lòng cảm kích, niềm an ủi, sự vui mừng.
Hắn đã đến bến chết, lại trở về bờ sống, bên cạnh người bạn chí thân chí tình.
Hắn mỉm cười an lành, đôi mắt bình yên khép lại, cuộc ác chiếc vừa qua giờ chỉ là cơn ác mộng.
Đối với hắn mọi tổn thất trong cuộc chiến kia đều đáng giá, vì Thẩm Lãng đã không rơi vào gian kế của Vương Lân Hoa.
Chu Thất Thất cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi: - Kim đại ca, anh sao?
Thẩm Lãng hầm hầm nhìn Chu Thất Thất.
Nàng nhẫn nhịn, nghiêng đầu kề tai Kim Vô Vọng thì thầm: - Kim đại ca …
Thẩm Lãng lạnh lùng nạt ngang: - Đi ra ngoài, đừng chộn rộn
Chu Thất Thất lui ra sau, cúi đầu buồn bã: - Em đâu quấy rầy Kim đại ca, em… em…
Như chợt nhớ ra, nàng vội móc túi lấy ra một gói giấy nhỏ, mau mắn nói: - Em có thuốc.
Thẩm Lãng: - Thuốc gì?
Chu Thất Thất: - Thuốc trị thương của hoàng cung đại nội.
Cha tốn không ít tâm huyết mới có được.
Lúc đi em trộm một bọc.
Thẩm Lãng: - Mau đưa đây!
Chu Thất Thất: - Một nửa thoa ngoài da, một nửa uống vào.
Kim Vô Vọng dùng thuốc rồi sắc mặt có vẻ hơi tỉnh táo.
Chu Thất Thất bỏ thêm củi vào đống lửa đang tàn.
Lửa lại cháy bừng lên.
Dưới ánh lửa, mặt Kim Vô Vọng như hồng hào hơn.
Hắn lại mở mắt nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích, nhưng vẫn không nói hai tiếng “cám ơn”: - Tốt, cuối cùng anh đã tới!
Thẩm Lãng đã có thể mỉm cười: - Tiểu đệ tới trễ! Kim huynh đừng cố nói nhiều, không tốt cho sức khỏe.
Kim Vô Vọng: - Anh yên tâm, tôi chưa chết được.
Đảo mắt nhìn quanh, thấy Chu Thất Thất, mỉm cười, nhưng nụ cười chợt tắt, ánh mắt loé lên tia lửa hận, giận dữ hỏi: - Vương Lân Hoa đâu?
Thẩm Lãng: - Không thấy hắn!
Kim Vô Vọng căm hận nói: - Tên này ác độc… ác tặc này…
Chu Thất Thất: - Hắn đả thương anh?
Kim Vô Vọng: - Tuy hắn đả thương tôi, nhưng chính bản thân hắn chắc không dễ chịu gì.
Chu Thất Thất: - Là sao…
Nàng vốn muốn hỏi… “Chuyện gì đã xảy ra?”, nhưng thấy ánh mắt của Thẩm Lãng, nàng lập tức sửa lời: - Nói chuyện nhiều không tốt.
Kim đại ca nghỉ ngơi, từ từ sẽ nói.
Không dễ gì nàng tự hạ mình, liếc trộm Thẩm Lãng, thầm mong chàng khen lên một tiếng, hay ít nhất cũng mỉm cười.
Chàng không nói, không cười, không cả nụ cười tiêu sái thường ngày, cũng không nhìn nàng.
Kim Vô Vọng cũng chẳng nhìn nàng.
Người này khinh thị, người kia lãnh đạm.
Tuy nàng rất khó chịu, nhưng vẫn nhịn.
Kim Vô Vọng: - Có chuyện bực mình, không nói càng khó chịu.
Tôi phải nói.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nếu Kim huynh có thể, xin cứ nói.
Kim Vô Vọng: - Tôi một đường đuổi theo tới đây, ngửi thấy mùi thịt nướng, xông vào từ hoang này.
Ngờ đâu đây chính là cái bẫy chờ sẵn.
Tôi vừa vào là trúng kế, bị chúng bắt được.
Chu Thất Thất lập tức nhìn Thẩm Lãng cười: - Không chuyện gì gạt được Thẩm Lãng.
Chàng ngửi thấy mùi thịt, lập tức biết…
Thẩm Lãng sẵng giọng: - Đừng chen vào!
Vốn định lấy lòng Thẩm Lãng, lại bị mắng, Chu Thất Thất nước mắt lưng tròng, nàng cúi đầu cố không để Kim Vô Vọng thấy.
Lòng nàng đau như dao cắt, mặt nóng ran, phải một lúc sau, mới nghe tiếp được câu chuyện của Kim Vô Vọng: - Tôi bị Vương Lân Hoa điểm trúng yếu huyệt.
Bọn ác gian kia xem như tôi đã là cá trong lưới, thịt trên thớt, chỉ chờ bị xẻ thịt moi gan, nên chẳng cố kỵ trước mặt tôi.
Nghe chúng nói tôi mới biết, tên ác tặc Vương Lân Hoa tài trí phi thường, vây cánh đông đảo, thật khó tưởng tượng.
Thẩm Lãng thở dài: - Người này thông minh tuyệt đỉnh, chỉ tiếc lại sử dụng cái thông minh không đúng chỗ.
Kim Vô Vọng: - Cái Bang Tam Lão Tả Công Long cũng tới.
Lão này ngày thường giả nhân giả nghĩa, ngờ đâu đã bị Vương Lân Hoa thu phục, chỉ vì muốn lên ngôi bang chủ.
Thẩm Lãng biến sắc: - Bí mật mà Từ Nhược Ngu khám phá, quả nhiên có liên quan đến Vương Lân Hoa.
Kim Vô Vọng ngạc nhiên: - Từ Nhược Ngu? Hắn có bí mật gì?
Thẩm Lãng: - Chuyện Cái Bang làm phản.
Chàng lập tức thuật lại chuyện Từ Nhược Ngu bỏ mạng.
Kim Vô Vọng thinh lặng hồi lâu, rồi nói: - Đây có lẽ là miếu hoang hắn cùng với Cái Bang Tam Lão nghỉ đêm.
Người đến giữa khuya chắc là Vương Lân Hoa.
Thẩm Lãng: - Từ Nhược Ngu chắc không biết rằng tôi đã rõ Vương Lân Hoa gian ác giảo hoạt, khi biết tên này có âm mưu lớn như vậy, vội tìm tôi thông báo.
Kim Vô Vọng: - Làm sao hắn biết anh lúc ấy đang ở đâu?
Thẩm Lãng: - Có lẽ nhờ là tâm phúc của Tả Công Long, hắn ở một bên chắc nghe được Vương Lân Hoa nói ra hành tung của tôi.
Kim Vô Vọng: - Vương Lân Hoa rất tinh khôn, nhất cử nhất động của Từ Nhược Ngu làm sao qua được mắt hắn.
Thẩm Lãng: - Đúng vậy! Hành động của hắn có lẽ đã bị Vương Lân Hoa biết được.
Hắn chưa tìm được tôi thì đã bị thương.
Không hiểu sao hắn thoát được.
Chu Thất Thất không nhịn được, chen vào: - Có lẽ lúc đó Vương Lân Hoa đang bận rộn nơi bí đạo trên núi lập kế hại chúng ta, nên Từ Nhược Ngu tuy bị thương vẫn có thể chạy thoát.
Ngưng một chút nói tiếp: - Hắn biết rõ mình mặc dù trốn được, nhất định vẫn có người truy đuổi, nên phải ẩn náu chờ đến canh ba vắng người mới dám tới tìm chúng ta.
Kim Vô Vọng nhìn nàng cười dịu dàng: - Đâu ngờ bây giờ nàng cũng biết phân tích sự việc như vậy.
Thẩm Lãng lại lạnh lùng: - Đang bàn chuyện lớn, mấy chi tiết nhỏ nhặt đó cần chi phí tâm.
Cho dù đúng thì giúp được gì.
Nói bớt chút tốt hơn!
Chu Thất Thất đang lúc cao hứng lại bị Thẩm Lãng tạt vào mặt một chậu nước lạnh.
Nàng tuy chịu không nổi, nhưng lại không bỏ đi được.
Vì nếu đi rồi, bao giờ mới gặp lại chàng?
Kim Vô Vọng: - Không sai, đây chỉ là chi tiết nhỏ.
Bất kể Vương Lân Hoa khi đó ở đâu, hắn đã tới đây.
Cho dù trốn được, có mặt Vương Lân Hoa thì Từ Nhược Ngu có chạy đàng trời cũng không thoát.
Trừ phi Vương Lân Hoa cố ý để hắn chạy.
Thẩm Lãng ngửa mặt than: - Thương cho hắn liều mạng báo cho tôi bí mật của Vương Lân Hoa, có ngờ đâu tôi vốn đã biết.
Cái chết của hắn thật oan uổng.
Kim Vô Vọng trầm giọng: - Sống trên đời, có việc dù là chết cũng phải làm, có lợi hay không lại là một chuyện khác.
Từ Nhược Ngu tuy liều chết làm chuyện vô ích, nhưng hắn vì nhân vì nghĩa mà chết, coi như đời này sống không đáng tiếc.
Hắn chết vậy lại oan uổng sao?
Thẩm Lãng rúng động: - Lời vàng tiếng ngọc, tiểu đệ xin ghi tâm.
Kim Vô Vọng thở dài: - Những lời này bất quá tôi vì cảm khái mà nói.
Đơn giản chỉ là lời nói suông.
Huynh lại thường xuyên thực hiện trong cuộc sống.
Tôi sao so được với huynh về chuyện coi thường sinh tử.
Thẩm Lãng: - Càng không sợ chết, lại càng khó chết!
Kim Vô Vọng chợt cười ha hả: - Đây mới đúng là lời vàng tiếng ngọc, thế nhân không thể không nghe.
Kim Vô Vọng này nếu mới rồi sợ chết, có lẽ không sống tới lúc này.
Thẩm Lãng: - Vương Lân Hoa…
Kim Vô Vọng tỏ vẻ hào hứng, hai gò má tái nhợt cũng bừng đỏ.
Không đợi Thẩm Lãng hỏi xong, hắn ngắt lời: - Vương Lân Hoa, Kim Bất Hoán, Tả Công Long đều coi tôi như người đã chết, chẳng những dùng mọi cách lăng nhục, mà còn nói cả cái kế gian hại anh trước mặt tôi.
Tôi vờ cố nén cơn giận, thật ra tôi đang âm thầm tính toán.
Thẩm Lãng cười: - Đôi mắt độc ác lợi hại của Vương Lân Hoa lại nhìn không ra tâm ý của anh, thì trên đời này có ai đoán được lòng anh?
Kim Vô Vọng: - Tuy hắn có thể đoán được tâm ý của tôi, nhưng chẳng nghĩ ra, không những tôi chỉ vờ vịt cái thái độ bi phẫn kia, mà ngay cả thân thể bất động cũng chỉ là giả bộ.
Chu Thất Thất hỏi dồn: - Chẳng phải anh đã bị hắn điểm huyệt sao?
Kim Vô Vọng: - Khi hắn vươn tay điểm huyệt, vì vô ý tôi không tránh kịp, nhưng lại âm thầm vận khí cản ngăn.
Ngón tay của hắn chưa điểm thấu huyệt đạo của tôi.
Thẩm Lãng: - Danh sư trong võ lâm về khí thuật, Tử Ngọc Quan là đứng đầu.
Sau trận Hành Sơn, thành tựu của lão thật kinh người.
Không ngờ Kim huynh lại học được cái tuyệt chiêu này.
Có thể đem chân khí vận dụng như ý thật là xảo diệu.
Nét mặt Kim Vô Vọng thoáng nét u buồn: - Tử Ngọc Quan là thiện là ác, tạm gác qua bên.
Lão thật có mắt nhìn người, biết khả năng từng người, lại chẳng hề giấu giếm với môn đồ.
Thẩm Lãng thở dài: - Kẻ kiêu hùng dĩ nhiên khác với người thường.
Nếu không có khả năng hơn người, làm sao có thể thực hiện những chuyện độc ác hơn người.
Không giấu Kim huynh, ngay cả tôi cũng muốn thấy qua phong thái của kỳ nhân đó.
Kim Vô Vọng: - Huynh với hắn…
Thẩm Lãng: - Tôi tuy rất thống hận những tội ác của hắn, nhưng cũng khám phục cái tài trí hơn người.
Kim Vô Vọng im lặng, như không muốn nhắc thêm về nhân vật bất phàm một đời kiêu hùng khiến người bội phục kia.
Hắn trở lại câu chuyện: - Tuy tôi đã vận khí ngăn cản, nhưng chỉ lực của Vương Lân Hoa cũng chẳng tầm thường, nửa người tôi bị tê liệt.
Nếu tôi xuất thủ lúc đó chắc khó qua nổi một chiêu của hắn.
Thẩm Lãng thở dài: - Vương Lân Hoa là tay kiêu hùng của thế hệ ngày nay.
Kim Vô Vọng nói tiếp: - Tôi giả vờ cái bộ dáng của người chờ chết, vừa âm thầm vận khí phục hồi, vừa lắng nghe những bí mật của chúng.
Lúc nghe chúng đoán huynh nhất định sẽ tới đây, tôi càng muốn chờ huynh tới rồi cùng xuất thủ.
Chu Thất Thất lại trợn mắt không nhịn được, hỏi gấp: - Vương Lân Hoa thật đoán ra Thẩm Lãng sẽ tới đây?
Kim Vô Vọng: - Cái đầu của thằng lỏi Vương Lân Hoa kể như bất phàm.
Hắn đã tính đúng hai người nhất định sẽ dò theo dấu chân của bọn Cái Bang tới đây, nên chuẩn bị kế độc đối phó.
Chu Thất Thất thở ra: - Vương Lân Hoa tuy cao kế, vẫn bị Thẩm Lãng đoán ra.
Nàng lén nhìn Thẩm Lãng.
Chàng lạnh lùng gắt: - Không nói lời nào, sợ người khác nghĩ là câm sao?
Chu Thất Thất: - Em… em… em đi lấy thêm củi.
Nàng bước vội đến bên đống lửa, nước mắt lặng lẽ rơi.
Nhìn đầu vai run run của nàng, Kim Vô Vọng khẽ thở dài: - Cô gái đáng thương…
Thẩm Lãng vẫn không đổi sắc, hỏi tiếp: - Sau đó ra sao?
Kim Vô Vọng: - Khi nghe chúng muốn đưa tôi ra nơi khác trước khi anh đến, tuy biết mình cô thế, tôi vẫn phải ra tay, liều mạng ra tay.
Thẩm Lãng đưa mắt nhìn quanh như đang tưởng tượng đến trận đấu: - Ác chiến đó ắt phải bạt vía kinh hồn.
Kim Vô Vọng: - Ác chiến? Đâu chỉ là ác chiến! Đơn giản cũng không phải là trận đấu giữa người, mà là dã thú đánh giết lẫn nhau! Thật ra tôi đấu không lại Vương Lân Hoa, Kim Bất Hoán, và Tả Công Long.
Hắn cười ngạo nghễ, nói tiếp: - Thằng ác ma hèn nhát Kim Bất Hoán vừa thấy mặt tôi là đã hoảng hồn đánh đấm không xong.
Tuy Tả Công Long có nhiều kinh nghiệm chiến trận, cũng bị sát khí của tôi làm khiếp vía, mười phần công lực chỉ sử dụng được năm sáu.
Duy chỉ có Vương Lân Hoa, hắn thật là loài sói lang.
Thẩm Lãng thất sắc: - Võ công của hắn cũng lợi hại như mưu trí?
Kim Vô Vọng: - Võ học của tên này hết sức phức tạp, chiêu thức ác độc đến kinh người.
Nhưng đáng sợ nhất là cái tâm kế cực kỳ bén nhạy, kết hợp cùng cái võ công hung độc của hắn.
Thẩm Lãng: - Lời này hiểu sao?
Kim Vô Vọng: - Võ công của hắn rất phức tạp, đầu óc lại hết sức nhanh nhạy.
Tôi chưa ra tay, hắn như đã đoán được tôi muốn sử dụng chiêu nào.
Tâm tư của hắn cùng tay chân phối hợp nhịp nhàng, tứ chi như đã được chỉ điểm trước.
Tôi chưa kịp xuất thủ, hắn đã khoá chiêu.
Thẩm Lãng: - Hắn so với Thiên Pháp đại sư thì sao?
Kim Vô Vọng: - Thiên Pháp đại sư không qua được hai mươi chiêu của hắn.
Thẩm Lãng kêu thất thanh: - Lợi hại vậy sao?
Kim Vô Vọng cười lạnh: - Chắc anh đang tự hỏi, võ công của hắn như vậy, sao tôi đả thương được hắn phải không?
Thẩm Lãng biết hắn tính tình ngạo mạn, nên cười trừ: - Tiểu đệ nào có ý đó!
Kim Vô Vọng: - Nếu chỉ bằng vào võ công, tôi không có cách nào đả thương được hắn, nhưng lúc động thủ, lợi hại hơn cả võ công chính là sự ‘liều mạng’.
Thẩm Lãng tất nhiên cũng biết… “Một tên liều mạng, vạn người không đỡ nổi.”
Kim Vô Vọng cười thảm: - Tôi thí cánh tay này, cho hắn một chưởng, chỉ tiếc lúc ấy tôi ngã ra ngất xỉu ngay.
Thương thế của hắn ra sao, tôi cũng không biết.
Thẩm Lãng: - Một chưởng đó của huynh, xương thịt người khó chịu nổi.
Thương thế của hắn ắt phải rất nặng, nếu không, huynh và tôi không bình an mà ngồi đây nói chuyện.
Kim Vô Vọng cười tươi: - Không sai! Hy vọng thương thế hắn không nhẹ, không thể hại người.