Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nếu là trước đây, Hoắc Đình Sâm mỗi khi nhìn thấy loại tiêu đề như thế này thì chỉ biết chau mày xong khinh bỉ báo chí bây giờ thật sự càng ngày càng quá quắt, vì để thu hút người đọc mà nội dung gì cũng viết.
Nhưng mà bây giờ, trong lòng anh đã khác rồi.
Bởi vì anh biết, cái người gọi là "Phú bà thần bí của Thượng Hải" kia không ai khác chính là Cố Chi.
Mà năm tên trai trẻ kia, chính là mấy minh tinh mà công ty Hoa Anh của Cố Chi mới vừa ký hợp đồng, đồng thời cũng là tình nhân đang được cô bao nuôi.
Bản thân anh là vì ngại cô chứ không là đã cho người thủ tiêu đám tình phu kia rồi.
Tức mà không nuốt nổi miếng cà phê luôn đó.
Anh bực mình đập tờ báo xuống bàn rồi bắt đầu làm việc.
......
Tại biệt thự lúc này, Cố Chi sau khi ngắt điện thoại với Cổ Dụ Phàm xong, biết cái chữ thứ hai từ cuối tính ngược lại chính là chữ "ngon"(*), khóc không ra nước mắt, tuyệt vọng vô cùng.
Trời ơi nói là dạy dỗ trai trẻ thì thôi cũng được nha, đây phải thêm chữ "ngon trai" vô nữa, trời ơi đây là những từ ngữ mà phóng viên học nhiều hiểu rộng có thể viết ra sao?
Vui vui cái quần nè nha! Nếu là hồi trước, Cố Chi cũng phải công nhận là mỗi lần nhìn đám người kia thì cô đúng là thấy thoải mái, mát mắt thật.
Nhưng mà bây giờ, khi chuyện này bị đăng báo rồi, cười một cái cũng không nổi nữa.
Cố Chi nhớ lại hôm qua, sai lầm lớn nhất của mình là không dắt Tạ Dư đi theo, tin tên vệ sĩ kia có thể cắt đuôi được phóng viên, cuối cùng rồi sao?
Mấy tên phóng viên này chẳng khác gì ruồi bọ, bắt không được mà đuổi không đi.
Cố Chi nghĩ lần này hình tượng hào phóng, lương thiện, bao nhiêu tốt đẹp của Phú bà thần bí coi như ra chuồng gà hết rồi.
Bây giờ người ta mà nhắc đến cô, đâu có ai nghĩ cô hào phóng, coi tiền bạc như phù du, quyên góp hẳn 30 vạn tệ để xây trường học nữa đâu.
Bọn họ bây giờ sẽ cho rằng cô ăn chơi sa đoạ, nuôi một lúc năm tên trai trẻ.
Trời ơi, khóc không ra nước mắt thật sự.
Mà cũng may, trong cái rủi có cái may, bị lộ chuyện nuôi dưỡng một lúc năm tình phu, nhưng ít ra không có bị lộ hết là trước đó cô còn có một tên tình phu trai già nữa.
Cố Chi nhớ lại mới vừa rồi, lúc gọi điện hỏi Cổ Dụ Phàm từ "ngon trai" có nghĩa là gì, thì nghe ông phản ứng đủ kiểu, sau đó cũng may là Cổ Dụ Phàm không có nhận ra cô chính là Phú bà thần bí kia, mà phóng viên lại chụp từ xa, nên trong ảnh chụp cũng không nhìn rõ được năm tên thanh niên kia chính là diễn viên mới ký với Hoa Anh.
Cổ Dụ Phàm vừa rồi trong điện thoại chính là đại diện cho phản ứng của toàn bộ Thượng Hải, là góc nhìn chân thật của bọn họ đối với Phú bà thần bí.
"Tôi đó giờ tưởng Phú bà thần bí là loại ngoan ngoãn chứ, ai ngờ cũng không thua kém ai.
Nhìn cô ta cũng đâu có lớn tuổi, sao chơi kịp đây? Hay là Phú bà nào cũng như nhau, ăn uống sinh hoạt như lang như hổ, càng nhiều người càng vui?"
Cố Chi nghe mấy chữ "như lang như hổ" liền cảm thấy muốn nổ tung đầu luôn, nhịn không được mà lên tiếng: "Ủa lỡ đâu người ta chỉ là cấp trên đang răn dạy cấp dưới thì sao? Đồn đoán lung tung rồi sai tội người ta."
Cổ Dụ Phàm: "Cho dù có là cấp trên đi chăng nữa, thì cô nhìn năm tên nhóc kia coi, có khác gì mấy củ cải đường không, có cấp trên nào mà không thèm chứ.
Mà bọn họ còn ngoan ngoãn đứng cúi đầu nghe dạy dỗ như thế, kiểu quan hệ mờ ám đó nói ai mà tin chứ."
"Tuy cùng là có tiền như nhau, nhưng cô còn đỡ, tôi thấy cỡ như Phú bà này chắc chẳng biết gả cho ai luôn.
Mà tôi nghĩ có gả chắc cũng chẳng ma nào thèm.
Có nhiều bồ trẻ vậy rồi gả chồng chi nữa, cô nói có đúng không?"
Cô không đáp lại lời Cổ Dụ Phàm, chỉ chép miệng, cảm thấy bây giờ mình có nói gì cũng chen không lại.
Cô cũng không có ăn nhiều, hồi trước chỉ quen có một tên khốn nạn đẹp trai nhưng mà bị hắn ta lăn qua lộn lại, bây giờ cô chỉ muốn tập trung phát triển sự nghiệp, không thể trầm mê nam sắc, cho nên còn chưa kịp đem đống trai trẻ kia ra lăn lộn phát nào nữa, nào có vui vẻ gì chứ.
Cô cũng chẳng thèm gả chồng, vì sao hả, là vì cô không muốn chia tài sản cho ai hết, chứ không phải là vì gả chồng rồi không thể nuôi bồ trẻ nữa.
Cố Chi gãi đầu, rầu đến phát sầu.
Cũng may Phú bà chỉ là thân phận khác của cô thôi, lần sau cô chú ý hơn để không bị lộ là được.
Mấu chốt bây giờ là làm sao để đẩy mạnh tiêu thụ mẫu quần áo giống của Phú bà.
Tờ "Tiểu thư ngày nay" liệu có tiếp tục đăng bài tìm chỗ bán đồ giống của cô không? Mấy cái tin kiểu này được đăng lên rồi lỡ đọc giả không muốn mua thì làm sao bây giờ?
Không lẽ về sau chỉ có thể dùng thân phận ngôi sao ca nhạc Cố Chi để quảng cáo thôi sao?
Trời ơi mắc công cô gọi điện đến tiệm may kêu người ta chuẩn bị hàng, giờ còn chẳng có ma nào thèm mua nữa.
Cố Chi ngồi trên sô pha rầu rĩ một hồi, nhìn đồng hồ thì thấy thời gian cũng không còn sớm nữa.
Cô liền ngồi xe chạy đến phim trường "Minh Nguyệt Ca".
Cố Chi vào vai nữ chính Minh Nguyệt là học sinh khoa âm nhạc, đam mê ca hát, xuyên suốt bộ phim có không ít cảnh ca hát.
Cố Chi quay phim gặp được cảnh ca hát như cá găp nước, cho dù là một đoạn ngâm nga tuỳ ý thôi cũng đủ khiến cho những người có mặt ở đó nghe đến si mê.
Càng nghĩ càng tức, người thế này không được trao giải mà lại trao cho Bạch Oanh ất ơ nào đó.
May sao chuyện vừa qua thì ngày hôm sau đã có tin vui.
Tờ "Trình báo" vạch trần bí mật của buổi lễ trao giải năm nay, đĩa nhạc Cao Vang hối lộ hội đồng chấm điểm, hoá ra ngôi sao ca nhạc Bạch Oanh mua giải.
Bằng chứng đút lót vô cùng rõ ràng, tất cả đều được giao nộp cho cục cảnh sát xử lý.
Trên báo còn ghi rõ, người cung cấp bằng chứng cho họ chính là giám đốc Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm.
"Đáng đời! Thật ghê tởm!" Dương Trạch đọc tin xong có vẻ còn kích động hơn Cố Chi, "Đút lót mua giải, thật không biết xấu hổ!"
Sau đó, mọi người thấy báo để tên là Hoắc Đình Sâm cung cấp bằng chứng, liền cảm thấy thật đáng mỉa mai.
Ủa không phải nói Hoắc Đình Sâm đi chúc mừng người thắng giải sao, nói bóng nói gió không thừa nhận cũng không chối bỏ, như thể có quan hệ qua lại không tiện nói ra gì đó, xong bây giờ có khác gì tự vả mặt mình không? Trời ơi đọc tin mà đã cái nư ghê!
Cố Chi lúc này cũng đã nghe loáng thoáng qua, không ngờ cục tức này nhanh thế đã được nuốt trôi, cô đỡ phải lên kế hoạch trả thù thế nào.
Nhưng mà Hoắc Đình Sâm....
Cố Chi nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này chắc là có hiểu lầm gì đó.
Anh có thể không có lả lơi ong bướm như cô nghĩ.
Nếu anh thật sự có một chân với Bạch Oanh kia, còn chạy tới tặng hoa cho người ta, thì nhất định sẽ không có kiểu vừa mới xoay lưng là đã cho người đi báo án rồi.
Nhưng mà có thế rồi thì sao chứ, cũng đâu có giải quyết được gì, nên Cố Chi quyết định mặc kệ.
Cố Chi sau khi quay phim xong thì ghé qua tiệm may Dệt Dương, vốn nghĩ lần này đợt hàng này sẽ ế lắm, ai dè cửa hàng trưởng lại báo cáo là lần này có rất nhiều đơn đặt hàng, đặc biệt là túi xách được nhiều người đặt may nhất.
Cực nhiều luôn á?
Cố Chi cảm thấy khó tin, cửa hàng trưởng liền đem số mới nhất của "Tiểu thư ngày nay" tới cho cô xem.
Trên đó có viết mấy chữ thật to:
Chiếc túi này có thể khiến thiếu nam cúi người vì bạn.
Cố Chi: ".................."
Hèn chi nhiều người mua.
Thời buổi giờ có ai không thích mấy em trai ngon nghẻ đâu cơ chứ.
~ Hoàn chương 47 ~.