Cố Chi ngồi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Đình Sâm đầy nghi ngờ.
Ủa mới sáng ra ăn trúng gì vậy?Người không biết chắc tưởng cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh rồi đó.
Cố Chi tự nhận là mình có thể uống rượu, uống say thì nói hơi nhiều tí thôi, Hoắc Đình Sâm chỉ vì mấy câu xàm xí cô nói lúc say mà giờ nửa chết nửa sống là sao?Cố Chi ngáp một cái, nhìn Hoắc Đình Sâm vẫn còn dại ra ở bên cạnh: "Tôi thật sự không nhớ gì hết đó, để bữa nào nhớ ra rồi nói chuyện tiếp.
"Sau đó, cô lại còn hơi bực bội: "Mà tôi đi thanh lâu ăn chơi, mắc gì anh chạy đến đó dắt tôi về là sao? Anh không được quản chuyện của tôi, lần sau mà còn thế nữa là ra chuồng gà.
"Cố Chi nói xong, trừng mắt nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, sau đó vòng qua anh đi xuống lầu ăn sáng.
Hoắc Đình Sâm chậm rãi xoay người, nhìn theo bóng dáng Cố Chi rời đi, trong đáy mắt có chút tuyệt vọng.
Kiếp trước anh dính phải nghiệp gì mà kiếp này lại yêu phải một người tàn nhẫn như vậy chứ?[!.
].