Vợ Lớn Trở Về


Hoa trang Hoàng gia vừa cho thay màu, trồng lại toàn bộ các giống hoa mới.

Biết mẹ rất thích hoa nên tôi liên hệ với bên giống hoa đem về vài loại mới cho mẹ tôi chọn để trồng ở trong vườn.

Ngồi ở trong đình mát nhìn nhân công đang bận rộn gieo trồng ở ngoài vườn, có chút tò mò, tôi mới khẽ hỏi.
– Sao đột nhiên mẹ lại muốn thay hết hoa ở trong vườn vậy? Vườn hoa trước đang nở rộ đẹp mà.
Mẹ tôi nhâm nhi chè yến, bà đáp khẽ.
– Hoa đẹp nhưng lỗi thời rồi, phải thay hoa mới cho kịp thời đại chứ con.
– À, thì ra là vậy.
– Mà chuyện của con bé A Nhị đã lo xong hết chưa? Ổn thỏa không con?
Nghe mẹ tôi hỏi, tôi liền đáp.
– Dạ ổn ạ.

Cũng không có gì phức tạp nhưng vì cô ấy là người đã cứu mạng con nên con cứ day dứt không yên được.

Bây giờ cũng xong rồi, hết một kiếp người, không phải lo cô ấy chịu đau nữa.
Mẹ tôi cực kỳ đồng cảm với tôi, bà thở dài, nói.
– Sống hết một kiếp người, dù là c-h-ế-t già hay là c-h-ế-t oan, có được người lo liệu hậu sự chu toàn cho mình… âu cũng là một loại phúc đức hơn người.

Con bé A Nhị thật đáng thương, mong sao nếu có kiếp sau, con bé sẽ được sống một đời dài hơn, viên mãn hơn.
Thật vậy, cũng giống như tôi ở kiếp trước, đến khi đã c-h-ế-t rồi vẫn lo không biết có ai sẽ đứng ra mai táng chu toàn cho tôi hay không.

Hay đến cả việc tôi c-h-ế-t khi nào, vì sao c-h-ế-t… cũng chẳng có được một người nào ở trên thế gian này biết đến cả.

Thật là chua xót!
Bỏ qua chuyện tang thương đau lòng của A Nhị, tôi về nhà ngày hôm nay cũng là có mục đích riêng.

Nghĩ nghĩ một chút, tôi lựa lời, dò hỏi.
– Mẹ, mẹ có biết ba chồng của con không?
Nghe tôi hỏi, mẹ tôi liền quay sang nhìn tôi, bà ngạc nhiên, hỏi vội.
– Sao đột nhiên con lại hỏi ông ấy? Có chuyện gì à?

Tôi cười cười, ngồi dịch lại gần sát bên bà, tôi nói đỡ.
– Dạ không, chẳng qua là đột nhiên con thấy tò mò thôi.

Mẹ chồng con thường hay nhắc đến ba chồng con với vẻ tự hào lắm, nghe nhiều thành ra muốn tìm hiểu một chút.
Tôi nói thế này, mẹ tôi mới gật đầu tin tưởng.

Bà nghĩ nghĩ một chút, như là lục lại trong kí ức, sau đó mới điềm nhiên kể lại.
– Nói về ba chồng con, Hồng Kỳ, mẹ gặp ông ấy không nhiều, khoảng chừng hai ba lần gì đấy.

À đám cưới của mẹ và ba, ông ấy cũng có tham dự ấy.

Theo như cảm nhận của mẹ, Hồng Kỳ là người đàn ông hoà nhã, lịch thiệp, bề ngoài điển trai, phong độ có thừa.

Nhưng mà Thế Nam không quá giống ba chồng con đâu, thằng bé này nổi trội hơn rất nhiều, phong thái đỉnh đạc, sắc vóc thì phải nói là hơn hẳn Hồng Vũ và Hồng Lâm.
Tôi tỏ vẻ tiếp thu, sau đó lại hỏi:
– Vậy là ba chồng con có quen biết trước với nhà mình ạ? Có quen với nhà cậu không nhỉ?
Mẹ tôi thoải mái trả lời.
– Mẹ nghĩ là có quen biết nhau hết cả đấy.

Giới thượng lưu nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, những người thuộc cùng một tầng lớp thì thường sẽ quen biết nhau, chỉ là không biết có thân hay không thôi.

Hồng gia và Hoàng gia có quen biết là chắc chắn rồi, còn về nhà ngoại, mẹ nghĩ là có biết thôi chứ không thân lắm đâu.

Phần nữa ba chồng con mất sớm, cũng không rõ nhiều mối quan hệ của ông ấy với người trong giới.
– Thế ba chồng con là bị lên cơn đau tim mà mất à mẹ?
Nhắc đến vấn đề nhạy cảm này, mẹ tôi trả lời với thái độ nghiêm túc hơn hẳn.
– Lên cơn đau tim… cái khái niệm này quá cũ trong giới hào môn rồi con gái ạ.

Một người đang khỏe mạnh đột nhiên lại lên cơn đau tim, nói nghe thì cũng thấy kỳ lạ.

Nhưng ở trên đời này có rất nhiều việc mà con người không thể ngờ tới được, có khi sự thật là ba chồng con yểu mệnh nên mất sớm cũng nên.


Nhưng riêng mẹ, mẹ không nghĩ là ba chồng con lại xấu số đến như vậy đâu… Mà chuyện này, vẫn nên là mẹ con mình nói riêng với nhau thôi, hạn chế bình luận với người ngoài, hiểu chưa con gái?
Tôi cư nhiên là hiểu chuyện này rồi, tôi cũng không ngốc đến mức đem chuyện này bạ đâu nói đó hoặc là nói linh tinh với người ngoài.

Bản thân tôi đã có rất nhiều việc phải lo rồi, không thể để cái miệng vạ cái thân rồi lại phải đi giải trình loạn hết lên được…
Cái c-h-ế-t đột ngột của ba chồng tôi khiến cho ai nghe qua cũng cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng nghi ngờ thì cũng chỉ là nghi ngờ, làm gì có ai dám đứng ra nói thẳng là cái chết của ba chồng tôi có điểm kỳ lạ.

Với lại, mẹ chồng tôi cũng không phải là bù nhìn, và những người theo phe ba chồng tôi ở Hồng gia cũng không phải hữu danh vô thực.

Nếu đúng thật là ba chồng tôi bị người khác hại thì dễ gì bọn họ để yên cho qua như vậy.

Với lại, nghi ngờ thì cũng phải có bằng chứng, nếu không có bằng chứng chứng minh thì mọi sự nghi ngờ chỉ nên để lại ở trong bụng mà thôi.
Nhắc đến ba chồng tôi, mẹ tôi lại đột nhiên nói:
– À, mẹ thấy cái thằng bé Phúc Bảo rất giống với ba chồng con đấy, bảo sao mẹ chồng con lại thương thằng bé này đến như vậy.

Không biết sau này con của con được sinh ra, bà ấy có thương cháu ngoại của mẹ được như vậy hay không nữa đây?
Tôi không mặn mà gì với chuyện sinh con, nhưng kháng cự thẳng thừng với mẹ ruột của mình thì tôi không nỡ.

Vẫn là lựa lời nói cho khéo, tôi cười cười, đáp lời.
– Không lo chuyện đó mẹ ạ, con của con, con không cần ai phải ban bố tình thương cho nó đâu.

Mà nếu như nhà họ Hồng không thương, vậy thì vẫn còn nhà họ Hoàng, nhà họ Trịnh… không cần lo, cũng không cần phải đi tranh với thằng bé Phúc Bảo làm gì.
– Tất nhiên! Cháu ngoại của mẹ thì cần gì phải đi tranh tình thương với mấy đứa trẻ khác, mẹ thương hết phần thiên hạ, không lo.
Ý của mẹ tôi cũng là ý của tôi, nếu như tôi có sinh con, vậy thì con của tôi cũng sẽ không có chuyện phải đi tranh giành tình cảm hay là địa vị với những đứa trẻ khác.

Nếu như không thể dọn cho con tôi một con đường thật rộng mở, vậy thì tôi sẽ không sinh con.

Con tôi phải có cuộc đời huy hoàng hơn cả tôi và ba nó nhiều, chắc chắn!

*
Từ nhà họ Hoàng đi ra, Hà Quân đón tôi đến trung tâm thương mại.

Ngồi trên xe, tôi bắt đầu công tác trách móc.
– Anh hay thật ấy, hôm trước sao anh dám bán em cho Hồng gia vậy? Đã bảo anh để em ngủ một lát, vậy mà anh nỡ lòng nào bán em gái mình cho giặc?
Hà Quân dở khóc dở cười trả lời:
– Anh chịu thật đấy, là do em ngủ say quá, điện thoại thì cứ reo inh ỏi, anh mà không nghe máy thì Hồng gia nhà em lại nghĩ anh bắt cóc em.

Bất đắc dĩ anh phải nghe điện thoại, cũng đâu có nghĩ Hồng gia lại chạy đến đón em cho bằng được đâu… oan cho anh quá!
Tôi lườm nguýt Hà Quân, nói là nói như vậy thôi chứ tôi cũng hiểu là Hà Quân có cái khó của anh ấy.

Hồng gia đã muốn giành người, mà tôi còn là vợ của anh ta nữa, dễ gì mà Hà Quân có thể giữ tôi lại được.
Không nhắc đến chuyện cũ nữa, tôi lúc này mới nói đến chuyện của Hà Quân.
– À này, lần này về anh có đi nữa không?
Hà Quân tập trung lái xe, vừa quan sát phía trước, anh ấy vừa trả lời câu hỏi của tôi.
– Không biết, nếu vẫn bị ràng buộc, anh sẽ đi tiếp.
Tôi nhíu mày nhìn Hà Quân, tôi tò mò hỏi:
– Ràng buộc? Có phải là chuyện cậu Cả ép anh lấy vợ hay không vậy? Là tiểu thư nhà nào đấy?
Hà Quân có vẻ khó chịu khi nhắc đến chuyện bị ép lấy vợ, anh ấy nhạt giọng, đáp.
– Chẳng biết nữa, mà anh cũng không quan tâm.

Anh về đây không phải để lấy vợ, anh cũng không muốn nghe lời của cậu em.
Dừng chút, Hà Quân lại quay sang hỏi tôi:
– Bây giờ đi đâu? Xem phim à?
Tôi gật gật:
– Xem phim.

Em muốn xem phim hài, cười càng nhiều càng tốt.

Dạo gần đây toàn chuyện không vui, tâm trạng em đang rất không tốt, cần mỏi cơ hàm một hôm…
Dừng khoảng chừng vài giây, tôi mới đề cập chuyện quan trọng với Hà Quân.
– À này, em có chuyện này muốn nhờ anh…
– Nói anh nghe xem, là chuyện gì?
Về chuyện mà tôi muốn nhờ, tôi có thể nhờ thám tử bên ngoài điều tra, nhưng tôi lại không nghĩ là thám tử có thể điều tra ra được gì trong chuyện này.

Những chuyện bí mật của hào môn, ngoại trừ là người của hào môn đích thân điều tra, chứ nếu đưa người thường vào, vậy thì chắc chắn sẽ không thể nào điều tra ra được gì.

Nghĩ nghĩ, tôi bây giờ chỉ có thể tin tưởng Hà Quân, và cũng chỉ có Hà Quân mới tiếp cận được chuyện của nhà họ Trịnh một cách nhanh và an toàn nhất.
– Em muốn điều tra về mối quan hệ của nhà họ Trịnh và ba chồng em, Hồng Kỳ.

Hoặc là mối quan hệ giữa ba anh và ba của Hồng gia…
Hà Quân nghe tôi nói, anh ấy chau mày nhìn tôi, biểu cảm nghiêm túc hơn hẳn.

Lại có chút do dự, Hà Quân dè chừng, khẽ hỏi:
– Cụ thể là về vấn đề gì? Vì theo như thông tin mà anh được biết thì giữa cậu em và ba chồng em là có mối quan hệ.

Bọn họ đều là người của hào môn, không tiếp cận nhau vì mục đích này thì cũng sẽ tiếp cận vì mục đích khác…
Giữa tôi và Hà Quân thì không có gì để phải giấu giếm úp mở, anh ấy đã hỏi như vậy, tôi cũng thẳng thắng nêu rõ sự nghi ngờ của mình.
– Về cái c-h-ế-t bất ngờ của Hồng Kỳ, ba của Thế Nam… em muốn biết trong thời gian ấy, cậu có qua lại với Hồng Kỳ của phủ Hạ hay không?
Hà Quân thoáng ngạc nhiên, anh ấy vội hỏi:
– Ý em là… em nghi ngờ ba anh có liên quan đến cái c-h-ế-t bất ngờ của Hồng gia Hồng Kỳ? Sao em lại nghĩ như vậy?
Sao tôi lại nghĩ như vậy à? Thật ra thì ở kiếp trước, trước khi Diệu Nhàn tiễn tôi đi chầu Diêm Vương, chị ta có úp úp mở mở nhắc thoáng qua với tôi cái gì đó về Trịnh gia.

Tôi thật sự không biết là Diệu Nhàn có ý muốn nói cái gì, nhưng tôi nhớ là chị ta có nhắc đến Trịnh gia và bảo là tôi có một gia thế rất đáng buồn cười…
Và theo như trong trí nhớ của tôi thì ở khoảng thời gian Diệu Nhàn “hành” tôi ra bã ở Hồng gia, Trịnh gia cũng trong tình thế rất đáng báo động.

Trước tôi cứ nghĩ việc Trịnh gia đột nhiên suy thoái là do cậu Út lỡ đụng đến người không nên đụng.

Nhưng đêm hôm qua, trong cuộc hội thoại của Hồng gia với ai đó, anh ta có nhắc đến Trịnh gia… việc này khiến tôi bắt đầu liên tưởng và xâu chuỗi lại tất cả sự việc.
Tôi không dám chắc là tôi đoán có đúng hay không nhưng thà là điều tra lầm còn hơn là bỏ xót.

Tôi thật sự không muốn có chuyện gì xảy ra với Trịnh gia, bởi vì Thế Nam không phải là người hiền lành.

Một khi anh ta đã giở thủ đoạn, vậy thì việc Trịnh gia đột nhiên biến mất khỏi bản đồ hào môn… việc đó cũng không có gì là quá khó…
Sống lại một kiếp, việc trả thù Diệu Nhàn chắc chắn là việc được tôi đặt ưu tiên lên hàng đầu.

Kế hoạch đẩy Diệu Nhàn xuống vực sâu tôi đã có, hiện tại chỉ chờ chị ta từng bước từng bước bước vào kế hoạch mà tôi đã dày công sắp đặt nữa mà thôi.

Nhưng mà song song với việc trả thù Diệu Nhàn thì tôi còn muốn làm thêm rất nhiều việc khác nữa, chẳng hạn như là việc cứu vãn kết cục bi thương của Trịnh gia.
Thật sự là có quá nhiều việc để tôi phải thực hiện ở kiếp này và tôi cũng không biết là với sức lực nhỏ bé của tôi thì tôi có thể sẽ làm mọi việc được đến đâu.

Nhưng mà nhất định là có hai việc mà tôi sẽ không bao giờ bỏ dỡ giữa chừng, một là tiễn Diệu Nhàn rơi xuống đáy xã hội và hai là trụ vững vị trí của Trịnh gia trong bản đồ hào môn thế gia… nhất định!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận