Diệu Nhàn mơ hồ cảm nhận được không khí xung quanh phòng khách lớn có chút không đúng, ánh mắt chị ta liếc nhanh một vòng, sau đó dừng lại ngay vị trí mà tôi đang ngồi.
Thiệt là phiền, sao lại nhìn tôi? Tôi giúp được gì cho chị ta chứ?
Chỉ là hiện tại tôi vẫn chưa muốn đối nghịch ra mặt với Diệu Nhàn, nghĩ nghĩ, tôi liền giả vờ đứng ra giải vây cho chị ta.
– Diệu Nhàn… quà mừng của chị quý thật ấy… hay là chị đưa lên cho bác gái trước đi… mình dùng tiệc xong rồi bàn sau vậy.
Diệu Nhàn là người thông minh, nghe tôi nói như vậy, chị ta biết ngay là có vấn đề.
Nhưng tiếc là có người không để cho chị ta được yên, chiếc hộp đựng trâm cài vừa được chị ta đặt trên bàn thì ở phía dưới đã có người tò mò mà lên tiếng, hỏi.
– Chiếc trâm cài cuối cùng của Bảo Quý Phi mà cô gái vừa đem đến… này… cô gái tìm được ở đâu vậy?
Nghe có người hỏi đến chiếc trâm cài, Diệu Nhàn có vẻ phấn khích, chị ta vội trả lời.
– Dạ, là con xin nhượng lại của một người chuyên sưu tầm đồ cổ quý hiếm ạ.
Lúc này, mẹ chồng tôi cũng không nhịn được mà tiếp lời:
– Là của ai? Ai lại có vinh hạnh giữ được chiếc trâm cài này vậy Nhàn?
Diệu Nhàn nhận ra được mùi kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ là chị ta không thể không trả lời.
Phóng lao thì phải theo lao, sự việc diễn ra y hệt như ở kiếp trước, kiểu gì chị ta cũng phải nói theo như kịch bản đã sắp đặt sẵn từ trước mà thôi.
– Dạ… là của một ông lão sưu tầm đồ cổ ở phố Cổ ạ.
Con tìm mãi mới tìm được ông ấy…
Lời còn chưa nói dứt, Kim Ngọc ngồi ở dưới đã nôn nóng muốn lôi tôi vào câu chuyện.
– Úi, sao lại như thế được nhỉ? Vừa nãy chị Ngọc nói chủ nhân của chiếc trâm cài cuối cùng của Bảo Quý Phi là được một cặp vợ chồng giữ gìn.
Sao bây giờ cô gái này lại nói là của một ông lão bán đồ cổ? Thế… trong hai người có người nói không đúng à? Sao thế chị Ngọc?
Kim Ngọc thật là giỏi, hiếm khi thấy chị ấy làm ra được chuyện gì khiến tôi hài lòng đến như vậy.
Giỏi lắm chị gái!
Kim Ngọc hỏi dứt câu, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía tôi và Diệu Nhàn.
Tôi thì không tỏ ra lo lắng hay là hoảng loạn gì cả, tâm lý đã chuẩn bị sẵn từ trước, làm sao có thể hoảng loạn cho được.
Nhưng còn Diệu Nhàn thì khác, mãi cho đến lúc này, chị ta mới phát hiện ra ở trên bàn lớn có một bộ sưu tầm trâm cài của mẹ chồng tôi đã được để sẵn.
Là 6 cây trâm cài của Bảo Quý Phi, trong đó có một cây giống y hệt với cây trâm mà Diệu Nhàn vừa đem đến tặng…
Tôi không định sẽ giải thích trước, bởi vì tôi rất muốn xem Diệu Nhàn sẽ “tung” ra chiêu gì để tự mình giải vây cho mình.
Mà tôi thật sự cũng rất muốn xem, xem thử xem ở kiếp này chị ta có còn lươn lẹo như ở kiếp trước nữa hay không.
Với lại, kế hoạch chuẩn bị kỹ càng đâu vào đó hết cả rồi, cứ để cho “lươn chúa” vùng vẫy một chút, kiểu gì mà không dính vào bẫy cơ chứ?
Mà quả thật là đúng như tôi đoán, Diệu Nhàn giảo hoạt và mưu mẹo lắm, biết bản thân rơi vào thế khó, chị ta liền tìm cách đẩy vấn đề đến cho tôi.
– Mợ Cả… chuyện này… là sao thế ạ?
Tôi ngồi trên ghế, vờ trưng ra bộ mặt bất ngờ và vô tội, tôi dịu giọng, hoang mang đáp.
– Tôi… cũng không biết nữa… nhưng mà… có thật là chị mua lại chiếc trâm cài này ở tiệm đồ cổ không hả Nhàn?
Diệu Nhàn đảo mắt một vòng, trước đã nói như thế, bây giờ có muốn đổi lại nói cái khác thì cũng không được.
Ngồi ở trong phòng khách này đều là cáo thành tinh hết cả rồi, qua mặt một người thì được, chứ còn muốn qua mặt hết tất cả mọi người… e là khó mà thành.
Gật gật đầu, Diệu Nhàn ra vẻ thành thật, đáp:
– Đúng vậy thưa mợ… tôi vừa mua về được… thật sự rất khó mua vì trâm cài này không phải là đồ cổ bình thường… nó vô cùng quý hiếm.
Nghe Diệu Nhàn nói như thế, tôi lúc này vờ tỏ ra lúng túng, liếc mắt nhìn sang Hồng gia, thấy anh ấy đang cau chặt chân mày nhìn Diệu Nhàn chằm chằm.
Ánh mắt Hồng gia nhìn Diệu Nhàn không phải là ánh mắt của sự lo lắng, mà ngược lại đó là ánh mắt của sự bất mãn…
– Nếu vậy thì…
Lời còn chưa nói hết thì Hồng gia ở bên cạnh đột nhiên lại lên tiếng, anh ấy hướng về phía Diệu Nhàn, trầm giọng, ra lệnh.
– Nhàn… em ra ngoài đi…
Diệu Nhàn kinh ngạc nhìn Hồng gia, vẻ mặt này của chị ta là vẻ mặt không ngờ tới.
Nhớ lại ở kiếp trước, trong tiệc sinh nhật này của mẹ chồng tôi, một mình chị ta chiếm trọn hào quang, được mẹ chồng tôi yêu thương cũng từ ngay thời điểm chị ta tặng trâm cài cho bà.
Sau này vỡ chuyện ra trâm cài là do chị ta tráo đổi của mẹ chồng, mặc dù có chút xấu hổ nhưng với khả năng diễn xuất đỉnh cao, chị ta thế mà vẫn vượt qua ải một cách trót lọt.
Trong khi đó, cái người tìm ra được sự thật chuyện xấu của Diệu Nhàn như tôi thì lại bị xem là đứa nhiều chuyện, là đứa phá hủy tình cảm mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp của Diệu Nhàn… nghĩ đến mà cay!
Mặc dù không cam tâm nhưng có lệnh của Hồng gia, Diệu Nhàn không thể không nghe theo.
Chỉ là phủ Hạ thì bỏ qua, chứ người của phủ Thượng thì dễ dàng gì, đặc biệt là Kim Ngọc, chị ấy là muốn cho tôi bẽ mặt đây mà…
– Ơ khoan khoan, nói như vậy… ra là Thiên Ngọc… chị nói dối à? Nếu như không tìm được trâm cài thật thì chị cũng đâu cần phải dựng lên một câu chuyện cảm động như vậy để qua mặt bác Hai làm gì… vẫn còn quà khác để tặng mà chị…
Kim Ngọc cái gì cũng giỏi, mà giỏi nhất là gây sự với tôi.
Chỉ là chị ấy gây sự với tôi trong lúc này, chẳng những tôi không thấy giận mà ngược lại còn cảm ơn chị ấy không hết nữa là…
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng gửi đến phía tôi, tôi liền đứng dậy, uất ức lên tiếng:
– Không… sao tôi lại phải nói dối? Tôi xuất thân từ thế gia thư hương, nhà họ Hoàng không dạy tôi làm những việc như thế… chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi…
Sân khấu lúc này chỉ còn tôi và Kim Ngọc, trực diện mà khẩu chiến.
Kim Ngọc nhếch môi nhìn tôi, chị ấy muốn gây chuyện cho đến khi nào tôi ê mặt thì thôi, nham hiểm thật!
– Vậy là hiểu lầm gì nhỉ chị Ngọc? Em cũng muốn bênh vực chị nhưng mà chị xem… hàng thật là của cô gái kia… còn cái của chị… lại là hàng giả.
Thật ra thì em cũng hiểu cho chị, chị cũng là có ý tốt muốn bác Hai được vui vẻ… nhưng chuyện thành ra thế này… em lại thấy tội nghiệp cô gái kia…
Tôi cười lạnh ở trong lòng, Kim Ngọc này cũng không khác Diệu Nhàn là bao nhiêu.
Chẳng qua chị ta ở kiếp trước bận rộn tranh đấu với chị dâu nên mới không có cơ hội gây sự với tôi nhiều.
Chứ nếu như cả Kim Ngọc và Diệu Nhàn cùng nhào đến chung một lượt thì tôi có ba cái mạng c-h-ế-t đi sống lại cũng không đủ.
Kim Ngọc đã nói đến như thế, tôi làm sao để cho Diệu Nhàn có lợi được.
Mặc dù diễn xuất của tôi không bì được với Diệu Nhàn, nhưng muốn diễn thì vẫn diễn được, ngon lành nữa là đằng khác.
Vành mắt đỏ lên, tay tôi nắm chặt lại, vờ ra vẻ lúng túng không biết phải làm thế nào.
Trông tôi lúc này có một chút khó xử, một chút tức giận, một chút ủy khuất.
Tôi loay hoay bên cạnh Hồng gia, định bụng là giả vờ cầu cứu anh ấy thì đột nhiên lúc này lại nghe thấy anh ấy đứng lên bảo vệ tôi trước.
– Được rồi, đều là quà mừng tặng, không cần phải rõ ràng như vậy.
Với lại, em dâu đây sao cứ thích chất vấn chị dâu của mình thế? Vai vế ngang nhau à? Hay em dâu không xem anh chị đây là người lớn hơn mình? Vẫn quen nghĩ mình là chị gái của Thiên Ngọc như còn ở Hoàng gia?
Kim Ngọc cố chấp lắm, đặc biệt là cố chấp khi tranh cãi với tôi.
Tôi không biết chị ấy có sợ Hồng gia hay không, nhưng trước mắt là thấy chị ấy không biết sợ mẹ chồng mình là gì rồi đấy.
Mặc dù thím Ba Lớn đã cảnh cáo không được nói nữa nhưng Kim Ngọc vẫn cố đáp lại lời của Hồng gia cho bằng được thì mới vừa lòng.
– Em không dám có cái suy nghĩ đó, nhưng thứ lỗi cho con người em ngay thẳng, nhìn thấy chuyện mập mờ… em chịu không được.
Tất nhiên anh Cả sẽ bênh vực chị dâu rồi, nhưng còn cô gái vô tội này thì sao? Người ta là có ý tốt, trâm cài của người ta cũng là thật… vậy mà lại bị chị dâu làm cho… thôi thôi… em không nói nữa… nói thêm chỉ tổ đau lòng cho người vô tội…
Mẹ nó! Đỉnh thật sự! Kim Ngọc quá đỉnh rồi! Xuất sắc!
Diệu Nhàn đột nhiên có đồng minh, nghe thấy sự đồng cảm của Kim Ngọc, chị ta bắt đầu ra vẻ cảm thông thấu hiểu.
– Mợ Ba đừng nói như vậy, chắc là hiểu lầm… là hiểu lầm thôi.
Mợ Cả rất tốt với tôi, tính tình mợ ấy thẳng thắn, sẽ không nói dối đâu ạ.
Tôi nghĩ trong chuyện này, có thể là mợ ấy bị người ta gạt… nhưng tấm lòng hiếu thảo của mợ Cả là không thể không ghi nhận được đâu ạ.
Kim Ngọc bĩu môi, chê bai ra mặt.
– Hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng đâu thể qua mặt trưởng bối như vậy được.
Nhà họ Hoàng chúng tôi trước giờ không nhập nhằng giữa tốt tính và gian dối, chuyện này để đồn ra ngoài… còn gì là mặt mũi của nhà họ Hoàng.
Hồng gia có vẻ hết nhịn nổi Kim Ngọc, tôi nghe thấy anh gằng lớn:
– Một chữ cũng nhà họ Hoàng, hai chữ cũng nhà họ Hoàng… xuất thân cùng từ Hoàng gia ra nhưng mà xem chừng… Hoàng Kim Ngọc cô không hề xem trọng và yêu thương em gái mình nhỉ?
Kim Ngọc có chút hoảng sợ khi nhìn thấy thái độ này của Hồng gia, chỉ là chị ấy cạy chị ấy đúng, vậy nên vẫn vỗ ngực đáp trả đôm đốp.
– Tất nhiên là tôi yêu thương em gái tôi rồi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó…
“Bốp”, tiếng vỗ bàn nặng nề vang lên khiến cho cả phòng khách đều phải giật mình vì lo lắng.
Hồng gia trước giờ chưa từng thất lễ với khách khứa, cũng chưa từng cạy quyền lực mà lên mặt với ai.
Chỉ là lần này, Kim Ngọc chọc sai người rồi….
Tôi đứng bên cạnh Hồng gia, nhìn thấy rõ ràng được gân xanh nổi lên trên trán anh, nhiêu đó thôi cũng đủ để biết anh đã phải nín nhịn Kim Ngọc như thế nào.
Hai mắt đanh lại, chân mày khẽ chau vào nhau, lời nói phát ra lạnh lùng như băng, uy phong như bão.
– Chuyện nào ra chuyện đó? Con người cô chính trực như thế à? Hay là vì cô cạy thù riêng muốn mượn cớ trả thù, làm cho em gái cô bẽ mặt? Ai chẳng biết cô ở Hoàng gia luôn muốn tranh giành vị trí với em gái mình? Được gả vào phủ Thượng nên muốn nhìn phủ Hạ tôi bằng nửa con mắt? Sao? Có muốn nhìn thấy ánh sáng nữa không? Hay để tôi thay cho cô cặp mắt khác?
Mặt mày Kim Ngọc đỏ lên, vừa giận, vừa sợ cũng vừa ức.
Mặc dù thím Ba Lớn cực kỳ bất mãn với thái độ ngu ngốc này của Kim Ngọc, nhưng dù sao chị ấy vẫn là con dâu của bà, bà bắt buộc phải lên tiếng bênh vực.
– Thế Nam, con đừng nặng lời dọa em dâu con như thế… dù sao cũng là người trong một nhà… dĩ hòa vi quý sẽ tốt hơn con à!
Hồng gia cười khẩy, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm về phía Kim Ngọc, chiếu tướng lên toàn bộ cơ thể chị ta.
– Người một nhà? Có những người không đáng làm người một nhà với con đâu…
– Thế Nam…
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng và có chiều hướng giao chiến giữa hai phủ, tôi liền nhảy vào chen ngang, kéo vấn đề về phía tôi.
Gương mặt ửng đỏ, tôi mếu máo, hướng mắt về phía mẹ chồng, nỉ non thưa chuyện.
– Mẹ… con không có nói dối… rõ ràng là dì Ngân đã nói với con như thế.
Dì Ngân nhà ở khu A, đường X, nhà dì kinh doanh chuỗi siêu thị nhỏ… chính xác là con đã gặp dì ở đó… cùng với cây trâm cài cuối cùng của Bảo Quý Phi kia mà.
Mẹ chồng tôi cũng khó xử, bà nghi ngờ cả tôi và Diệu Nhàn.
Chỉ là trong lúc tất cả đều hoang mang không biết ai đúng ai sai thì ở phía trong, có một người làm đột nhiên lên tiếng.
– Khu A, đường X, kinh doanh chuỗi siêu thị… sao nghe giống như nhà chồng của cô Diệu Nhàn vậy nhỉ? Có phải không? Hay là tôi nghe nhầm?
Người nọ vừa lên tiếng, chiều hướng dư luận lại đổ dồn về phía Diệu Nhàn.
Nếu chịu quan sát một chút, chắc chắn tất cả mọi người sẽ nhìn ra được nét kinh hoảng trên gương mặt của Diệu Nhàn, kèm theo đó là ánh mắt thất vọng tột cùng của Hồng gia…
Có thể là người khác sẽ không biết khu A, đường X là ở đâu, nhưng riêng Hồng gia và Diệu Nhàn, bọn họ làm sao mà không biết cho được.
Một người là bạn thân của A Đức, một người là vợ A Đức, chẳng lẽ số nhà của A Đức, bọn họ quên?
Ngay chính cả mẹ chồng tôi, bà ấy cũng ngờ ngợ nhớ ra được cái địa chỉ mà tôi vừa đọc lên là ở đâu…
– Cái địa chỉ này… là địa chỉ của nhà A Đức? Đúng không?
Hồng gia trầm mặc nhìn Diệu Nhàn, còn Diệu Nhàn thì hoảng loạn khi nghe mẹ chồng tôi nhắc đến hai chữ “A Đức”.
Trong lúc tất cả mọi người còn không hiểu gì thì tôi tiếp tục vờ tỏ ra bất ngờ mà reo lên.
– Sao ạ? Địa chỉ nhà A Đức? Vậy có nghĩa dì Ngân là… mẹ chồng của chị Nhàn?
Sắc mặt mẹ chồng tôi đanh lại, bà nhìn chằm chằm Diệu Nhàn, ánh mắt lửa giận không giấu đi đâu được.
Bà giận dữ đến mức nhất quyết cho mời mẹ chồng của Diệu Nhàn đến, mặc cho Hồng gia đã lên tiếng khuyên ngăn muốn dời chuyện này lại để sau khi tiệc kết thúc rồi giải quyết tiếp.
Chỉ là khách khứa cũng không mặn mà gì ngồi ăn tiệc, sau khi biết mẹ chồng tôi muốn truy ra nhẽ chuyện này, bọn họ cũng không có ý xin phép ra về, ngược lại còn muốn ngồi lỳ ở lại hóng xem kết quả cuối cùng.
Diệu Nhàn thất thần ngồi trên ghế, tôi thật sự không thể diễn tả được tâm trạng của chị ta lúc này sẽ ra sao.
Nếu như hiện tại có cái hang thỏ trước mặt chị ta thì lại tốt quá, chị ta nhất định sẽ chui xuống đó mà trốn, bảy ngày bảy đêm cũng không có ý định chạy ra ngoài.
Ha ha, thiệt là dễ chịu, cảm giác nhìn kẻ thù của mình gặp chuyện rắc rối do chính mình gây ra… cảm giác này thiệt là sung sướng!
Đợi khoảng chừng 15 phút, mẹ chồng của Diệu Nhàn cuối cùng cũng xuất hiện.
Bà ấy vừa bước vào cửa phòng khách đã nhìn thấy tôi, hai mắt bà ấy sáng lên, rạng rỡ hướng về phía tôi mà hỏi:
– Cô Ngọc… cô cũng ở đây sao?
Tôi hướng về phía bà mà gật đầu, còn rất lịch sự mỉm cười một cái.
Chuyện tôi và mẹ chồng Diệu Nhàn không biết mặt nhau thì cũng không có gì lạ, bởi vì hôn lễ của tôi và Hồng gia, bà ấy không đến dự.
Phần khác, chỉ có Hồng gia là thân thiết với con trai bà ấy, chứ còn tôi thì không.
Tôi quen biết Hồng gia không tính là lâu, trước kia anh ấy cũng chẳng yêu thích gì tôi, vậy nên các mối quan hệ thân quen của anh ấy, tôi hoàn toàn không biết một ai.
Mà Hồng gia cũng chưa từng đưa tôi đi gặp mặt ai cả, vậy nên việc mẹ chồng của Diệu Nhàn không biết tôi là vợ của Hồng gia thì cũng là chuyện bình thường…
Hồng gia vừa thấy mẹ chồng Diệu Nhàn xuất hiện, anh ấy liền đi tới đỡ lấy bà, thân mật chào hỏi.
– Dì, đến đây ngồi đi dì…
Dì Ngân đi tới ghế ngồi xuống, trước là dì chào hỏi mẹ chồng tôi, sau đó là quay sang nhìn tôi, dì thân thiện hỏi chuyện.
– Cô Ngọc, trâm cài kia cô đã tặng cho mẹ chồng cô chưa? Bà ấy có thích không? Chắc là thích lắm nhỉ?
Tôi nghe dì ấy hỏi, tôi khẽ liếc mắt nhìn sang Diệu Nhàn, nhìn thấy mặt mày Diệu Nhàn trắng bệch, tôi mới vờ vịt gật đầu.
– Dạ, con tặng rồi ạ…
– Vậy… bà ấy có thích?
Tôi lại gật đầu, đáp khẽ.
– Dạ thích…
Nghe tôi và dì Ngân trò chuyện qua lại, người có ngốc chút chút cũng sẽ hiểu ra được vấn đề.
Mẹ chồng tôi vừa nghe đến đây, bà đã quay sang dì Ngân, bà nín nhịn, thân thiện, hỏi:
– Chị Ngân, cho tôi hỏi chút… chị có phải là chủ nhân của chiếc trâm cài cuối cùng của Bảo Quý Phi không?
Dì Ngân là người vui vẻ, nghe mẹ chồng tôi hỏi, dì cũng không ngần ngại mà gật đầu xác nhận.
– Phải, là tôi đang giữ.
Nhưng mà, sao phu nhân lại biết? Chuyện này rất ít người biết, tôi cũng không có ý huênh hoang với thiên hạ về chuyện trâm cài này của tôi.
Lại quay sang Diệu Nhàn, dì Ngân nhíu mày, hỏi con dâu.
– Là con nói cho phu nhân biết à Nhàn? Kìa, con sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Vẫn còn bệnh trong người sao con?
Diệu Nhàn ấp a ấp úng cả nửa ngày vẫn không trả lời trọn vẹn được một câu.
Trong lúc dì Ngân còn đang hoang mang không hiểu gì thì mẹ chồng tôi lại đột nhiên lên tiếng, thái độ của bà như kiểu nín nhịn rất nhiều, cố gắng tỏ ra không giận dữ để không làm mất mặt tất cả mọi người.
– Hôm nay tôi mời chị Ngân đến đây mục đích là để cùng tôi và mọi người dùng chung bữa cơm, lâu lắm mới có dịp gặp lại chị, chị em phải vui vẻ một bữa.
À, quên giới thiệu với chị, đây là con dâu của tôi, chắc chị biết con bé rồi mà phải không?
Dì Ngân ngạc nhiên nhìn tôi, dì vui vẻ kêu lên:
– Thật sao? Chà, ra là cô Ngọc một hai năn nỉ tôi cho mượn trâm cài là để làm tặng cho phu nhân đây? Tấm lòng này… không đùa được đâu nha… phu nhân thật là có phúc!
Mẹ chồng tôi cũng dìu theo lời khen ngợi của dì Ngân, bà cười cười, giọng dịu lại, đáp lời.
– Dì Ngân nói phải, con dâu tôi thật sự vô cùng hiếu thảo.
Người làm mẹ chồng như tôi chỉ sợ con dâu… lươn lẹo, lừa gạt mẹ chồng.
Chứ tấm lòng chân thành như con bé Thiên Ngọc này thì tôi mừng còn không kịp.
Hồng gia có phước lắm mới có được cô con dâu như con bé Ngọc, tôi vô cùng hài lòng.
Mẹ chồng tôi vừa khen tôi, cũng vừa đá xéo Diệu Nhàn.
Tôi cũng thừa hiểu là bà không muốn vạch trần sự thật vội, sợ là dì Ngân sẽ xấu hổ với mọi người.
Mà đa số những người đang ngồi trong phòng khách lúc này cũng đã hiểu được 3/4 câu chuyện.
Thấy mẹ chồng tôi có ý muốn để chuyện này sang một bên, vậy nên bọn họ cũng không ai dám chen miệng vào khơi lại chuyện, kể cả là kẻ chuyên gây thị phi như Kim Ngọc cũng im bặt không dám nói năng gì…
Không khí trên bàn ăn vừa vui vẻ cũng vừa quái dị lạ thường, suốt cả bữa tiệc, sắc mặt của Diệu Nhàn hết trắng rồi đến xanh, muốn tìm cách trốn đi cũng không thể nào mở lời xin phép được.
Nghĩ thì tưởng là mẹ chồng tôi tốt tính, nhưng không, thực ra là bà ấy không tốt tính như vậy đâu.
Bắt Diệu Nhàn nhận lỗi ngay lúc nãy thì quá dễ rồi, chỉ là mẹ chồng tôi không thích như thế.
Bà muốn Diệu Nhàn ăn trong lo sợ, muốn chị ta trải qua từng giây từng phút xấu hổ và nhục nhã trước mặt tất cả mọi người…
Chưa hết, trong suốt thời gian bữa tiệc diễn ra, mẹ chồng tôi cứ khơi lại chuyện tôi đi tìm dì Ngân ra sao.
Tính của dì Ngân thì hoà đồng lanh lẹ, dì ấy cứ luôn miệng kể lại chuyện tôi đến tìm dì ấy xin nhượng lại chiếc trâm cài, còn kể luôn cả sự tích đính ước của vợ chồng dì ấy nữa.
Tất cả lời kể của dì Ngân là hoàn toàn trùng khớp với lời kể của tôi lúc nãy, chỉ khác là dì Ngân kể chi tiết hơn, còn tôi thì chỉ kể sơ lược qua ý chính…
Vừa được khen ngợi, vừa được giải oan, lại vừa trả được thù xưa tích cũ… cái cảm giác này… còn sướng hơn là đi lạc vào tiên cảnh.
Cứ theo chiều hướng này, tôi chắc chắn là Diệu Nhàn sẽ bị mẹ chồng tôi “dập” cho một trận tơi bời rồi đuổi cổ khỏi phủ Hạ.
Chưa hết, có khi chị ta còn bị mẹ chồng mình từ mặt không nhìn nữa luôn kia kìa.
Ôi thôi, danh tiếng của Diệu Nhàn nay còn đâu… xin chúc mừng… chúc mừng!.