Ngay khi tôi bị đụng suýt nữa ngã ngôi thì Giang Hàn kéo tôi một phen.
Anh ấy cười nói: “Xin lỗi sư đệ, vừa rồi anh không cẩn thận, cậu không sao chứ?”
Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt hơi quái dị, ừ một tiếng.
Khi kéo tay tôi, anh ấy nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay của tôi, hình là cục giấy, động tác rất kín đáo.
Tôi không rõ anh ấy có ý gì, nhưng tôi không ngốc, hành động của anh ấy rõ ràng là không muốn để sư phụ thấy, đương nhiên tôi phải phối hợp với anh ấy.
Tôi giả vờ tùy ý nắm chặt cục giấy, vỗ ngực giả vờ như hết hồn, tức giận nói: “Sư huynh, thân thể yếu ớt của em không chịu được anh đụng một phát đâu.”
Sư huynh võ vai tôi, quay lưng về phía sư phụ đứng ở cửa, cười nói: “Chờ sư huynh vê sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu bồi bổ, ở nhà trông nhà đi, sư huynh đi đây!”
Anh ấy quay mặt về phía tôi, quay lưng về phía sư phụ: Tôi loáng thoáng nhận thấy vẻ mặt Giang Hàn hơi tuyệt vọng, mặc dù anh ấy đang cười, nhưng nụ cười này lại rất thê lương.
“Được rồi, có phải là xa nhà đâu.
Đi sớm về sớm.” Sư phụ nhìn chúng tôi, có vẻ không kiên nhẫn nói.
Ánh mắt Giang Hàn lại khôi phục bình thường, thay đổi rất nhanh, khiến tôi nghi ngờ có phải mình nhìn nhâm hay không.
Giang Hàn cười rôi không nói gì nữa, xoay người cùng sư phụ rời đi.
Thấy Giang Hàn và sư phụ đã đi xa, tôi vội lấy cục giấy mà Giang Hàn lén lút đưa cho tôi mở ra xem, bên trên chỉ có một dòng chữ: “Ba ngày sau, nếu anh không về được thì cậu vào phòng anh, lấy một thứ đặt sau cục gạch thứ ba ở phía tây đầu giường, đừng để sư phụ phát hiện”
Chữ viết nguệch ngoạc, hình như viết lúc đang vội vàng.
Đọc xong dòng chữ này, tôi hơi ngây người.
Thế này là thế nào? Sao tôi cứ cảm giác như Giang Hàn đang để lại di ngôn vậy? Nhớ tới sắc mặt tuyệt vọng của Giang Hàn, tôi không nhịn được rùng mình, trong lòng chợt cảm thấy bất an.
Tôi rất muốn chạy vào phòng Giang Hàn, lấy thứ đặt ở trên đầu giường anh ấy.
Nhưng ý nghĩ này vừa dâng lên thì tôi lại kìm hãm.
Tôi có linh cảm một khi tìm được thứ đó, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt lành gì với mình.
Tôi nhẫn nại, chờ ba ngày sau rồi tính.
Dòng chữ trong tờ giấy của Giang Hàn như để lại vướng mắc trong lòng tôi.
Mặc dù tôi ra sức tự nhủ đừng nghĩ nhiều, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ.
Qua mùng năm, cửa hàng áo liệm đã mở cửa.
Thực ra cũng chẳng có khách hàng nào, tôi ngồi trong cửa hàng nhàm chán.
Nửa năm qua mắt thấy tai nghe, tôi cũng học được kỹ xảo tết người giấy với vòng hoa, dù sao cũng rảnh rỗi, tôi bèn cầm ghế ngồi trong cửa hàng, bắt đầu tết giấy.
Đến gần chạng vạng, một vị khách đến cửa hàng áo liệm.
Thấy vị khách này, tôi không khỏi hoảng sợ.
Đó là ma nữ áo trắng!
Cô ấy vẫn mặc váy lụa mỏng, làn da trắng muốt như ẩn như hiện, đôi chân trắng nõn không mang giày, gương mặt xinh đẹp có vẻ lạnh nhạt.
Cô ấy cầm ô đen, cứ thế xuất hiện trước cửa hàng áo liệm.
“Cô…” Tôi khiếp sợ không nói nên lời, tay run lên, không cẩn thận để nan tre đâm trúng ngón tay.
Đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại, tôi không bận tâm ngón tay chảy máu mà trợn tròn mắt nhìn cô ấy.
Ngón tay rất đau, chắc không phải là ảo giác đâu.
Cô ấy thật sự tồn tại!
Tôi không rõ tâm trạng của mình lúc này là thế nào.
Biết rõ cô ấy không phải là người, nhưng cô ấy đã cứu mạng tôi.
Nếu không có cô ấy thì tôi đã sớm bị chị dâu giết chết rồi.
Nhưng tôi không rõ nửa năm qua cô ấy đã đi đâu? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Còn nữa, rốt cuộc nửa năm trước, chuyện gì đã xảy ra ở căn nhà tranh rách mướp đó? Tại sao nhà tranh lại biến mất? Tại sao mọi người lại nói trên ngọn núi chưa bao giờ có nhà tranh?
Trong lòng tôi nhất thời trào ra quá nhiều nghi vấn, nhưng nhất thời không biết nên mở lời như thế nào, cứ kinh ngạc nhìn cô ấy.
Biết rõ cô ấy là ma, nhưng trong lòng tôi lại không hề sợ hãi, ngược lại rất muốn được ở bên cô ấy…
Mẹ nó, chắc chắn tôi điên rồi!
“Miêu Đăng!” giọng nói của cô ấy thanh thúy, rất êm tai, đôi mắt trong veo nhìn tôi, khẽ nói: “Mau rời khỏi nơi này!”
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.
Cũng không biết tôi bị chập mạch kiểu gì mà chợt sải bước đi tới, nắm chặt cánh tay cô ấy.
Hơi lạnh lẽo, làn da bóng loáng, xúc cảm rất thoải mái.
Cô ấy dừng bước, quay đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng giãy dụa.
Tôi mới hồi phục tinh thần, vội buông tay cô ấy ra, áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ muốn hỏi thử nửa năm trước….
Tôi còn chưa dứt lời thì cô ấy trực tiếp quay đầu bỏ đi, không có ý định để ý tới tôi.
“Ê, cô tên là gì?” Xúc động trong lòng khiến tôi hỏi một câu.
Cô ấy đã đi xa.
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ không để ý tới tôi, ai ngờ lúc này cô ấy lại không quay đầu lại đáp: “Lục Tâm, tên của tôi.” Nói xong, bóng dáng cô ấy biến mất.
Cũng may lúc này không có ai ở phố tây, cửa hàng hai bên đường phố còn chưa mở cửa, nếu bị người khác thấy cô ấy biến mất thì chắc chắn sẽ hù dọa không ít người.
“Lục Tâm…” Tôi say mê nhìn bóng dáng cô ấy biến mất.
Không lâu sau, tôi bình thường trở lại, trong lòng càng có thêm nghi hoặc.
Hơn nửa năm không gặp, hôm nay cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là để nói với tôi câu đó? Kêu tôi mau chóng rời khỏi nơi này? Tại sao chứ?
Nghĩ mãi không hiểu, tôi dứt khoát không nghĩ nữa.
Trời đã tối, tôi qua phố ăn vặt gần đó ăn chút bữa tối, sau đó vê cửa hàng áo liệm.
Khi tôi đóng cửa tiệm, đang định ra sau nhà vào phòng ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Tôi thoáng sửng sốt, đêm hôm khuya khoắt thế này ai lại chạy tới cửa hàng áo liệm? Tôi bỗng nhớ lại chuyện Lục Tâm tới đây, khó tránh khỏi nghĩ tới chuyện của chị dâu.
Hơn nửa năm, chị dâu không đến tìm tôi, không biết có phải là vì e ngại sư phụ hay là vì lý do khác.
Nhưng hôm nay sư phụ và Giang Hàn đều không ở đây, chẳng lẽ là chị dâu tìm tới tận nơi? Tôi phản xạ bóp lá bùa trong túi.
Nửa năm qua tôi cũng học được mấy cách đối phó, đã không còn là người nửa năm trước không có chút năng lực chống cự nào.
Vừa dâng lên ý nghĩ này, tôi không nhịn được cười tự giếu.
Chắc chắn không phải là chị dâu.
Nếu cô ta thật sự tới đây thì còn cần phải gõ cửa sao? Xem ra chuyện nửa năm trước đã để lại ám ảnh tâm lý cho tôi.
Tôi đi đến trước cửa, không mở ra mà kêu: “Đóng cửa rồi, có chuyện gì mai hãng tới!”.