Anh họ đã chết, bị chị dâu họ vừa cưới về của tôi đâm chết bằng kéo!
Hơn nữa chị dâu họ cũng đã chết, là tự sát.
Chẳng phải tinh thần của cô ấy có vấn đề sao? Sao lại dùng thủ đoạn cực đoan như vậy? Tôi không kịp suy nghĩ kỹ, lập tức xông vào nhà chính.
Nhà chính được chia thành ba bảy, chính giữa là phòng khách, bên trái là phòng cưới của anh họ, bên phải là phòng của bác cả.
Đến trước cửa phòng của anh họ, mùi máu tanh gay mũi truyên đến, cảnh tượng trong phòng rất đáng sợ, anh họ và chị dâu họ cùng nằm trên giường, trên cổ đều có một lỗ máu.
Sắc mặt anh họ dữ tợn, hình như có giãy dụa trước khi chết.
Còn sắc mặt chị dâu họ lại rất bình tĩnh, thậm chí tôi còn cảm thấy lúc chết, cô ấy đang cười.
Trên giường toàn là máu, thứ khiến người khác dễ chú ý nhất chính là bộ váy màu đỏ trên người chị dâu, đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Ngày kết hôn, nhà gái sẽ có bộ đồ mới màu đỏ, tượng trưng cho sự náo nhiệt.
Nhưng nếu khi chết có oán mà cũng mặc đồ đỏ thì lại có ý nghĩa khác nhau.
Ngoài ra, trên đầu giường họ có mấy chữ viết xinh xắn trên mặt tường, được viết bằng máu tươi.
“Tôi sẽ trở vê, các người đều phải chết!”
Chữ viết bằng máu đỏ tươi phối hợp với tình cảnh thảm thiết trong phòng, không hiểu sao lại khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Đúng lúc này, bác gái vẫn đau khổ khóc lóc bên giường bỗng nổi điên xông tới trước mặt tôi, vừa đá vừa đánh tôi, nói chúng tôi hại chết con bác ấy.
Tôi ôm đầu chạy ra nhà chính, bác gái điên cuồng đuổi theo, chạy vào bếp xách một con dao phay xông ra, đuổi theo tôi với mấy người anh em họ.
Người trong làng cùng bố tôi vội ngăn cản bác gái, giật lấy dao phay trong tay bác ấy.
Bác ấy nhất quyết không tha, vừa cào vừa cắn, điên cuồng khóc lóc mắng chửi đám anh họ của tôi: “Lũ súc vật chúng mày, đồ tạp chủng chó đẻ, hại chết con tao, chúng mày không chất tử tế được, cả nhà chúng mày đều không chết tử tế được…
Mặc dù biết bác gái bị kích thích vì cái chết của anh họ, nhưng trước mặt người trong làng mắng khó nghe như vậy, chúng tôi cũng rất khó chịu.
Sắc mặt của tôi với đám anh em họ đều rất khó coi, bố tôi cũng vậy.
Có lẽ bác gái cảm thấy không thể làm gì chúng tôi nên trực tiếp ngồi xuống đất, vừa gào khóc vừa mắng, lời lẽ rất thô tục, hầu như chửi hết người nhà họ Trương chúng tôi.
Người trong làng khuyên nhủ an ủi không có tác dụng gì, chỉ có thể đứng đó bất đắc dĩ nhìn bác cả khóc lóc om sòm.
Sắc mặt của bố tôi với hai chú đều tái mét, nhưng không tiện so đo với bác gái.
Nhưng hai bà thím của tôi đều không phải dạng vừa.
Ban đầu họ còn có thể kìm nén, nghe thấy bác gái mắng càng ngày càng khó nghe, hơn nữa có vẻ sẽ không dừng lại, hai bà thím đều trừng mắt, cũng bất chấp tất cả lên tiếng.
“Chị dâu, vừa vừa phải phải thôi.”
Thím ba liếc nhìn bác cả, lạnh lùng nói: “Con trai chị chết thì liên quan gì tới bọn em2 Nó bị cô con dâu nhà chị mua tới giết cơ mà, muốn trách thì chỉ có thể trách nhà chị tiêu tiên mua loại người đó thôi.”
Thím ba nói còn đỡ, nhưng thím tư thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhà bố tôi có bốn người anh em, trong số bốn người vợ thì mẹ tôi coi như dịu dàng nhất, còn thím tư thì mạnh mẽ nhất, cho dù là ở trong làng cũng có số má.
“Chị dâu, chị đừng quên tiên mua con dâu của nhà chị còn có một phần là do nhà em cho nhà chị mượn đấy nhé!” Thím tư nhìn bác gái, trào phúng nói: “Không thì với điêu kiện nhà chị, lấy gì mà đòi cưới con dâu?
Em vốn dĩ không muốn so đo với chị vào thời điểm này, nhưng thấy chị mắng hăng say như thế, em thật sự không chịu nổi cơn tức này.
Chị trả tiên đi, em câm tiền rôi đi ngay, sau này sẽ không bao giờ bước vào cổng nhà chị nữa.”
Thím tư nói hơi tuyệt tình, dù sao anh họ mới xảy ra chuyện, thím đã nói như thế với bác gái, có vẻ hơi máu lạnh.
Chú tư cau mày đi đến bên cạnh thím tư, khẽ nói một câu.
Nhưng thím tư nổi tiếng mạnh mẽ, bị bác gái mắng như vậy, sao bà ấy có thể dễ dàng bỏ qua? Thím tư đẩy chú tư ra, chỉ vào mũi chú tư chửi ầm lên: “Trương Giác, ông nhìn lại cái tính hèn nhát của mình đi, người ta đã không coi ông là người nhà mà bây giờ ông còn che chở người ta! Vừa rồi ông không nghe thấy chị ta mắng như thế nào hả? Bà đây là ai ông không biết sao? Khi nào từng chịu uất ức như thế? Tôi không chấp nhặt với người nhà này, mấy ngày trước mượn tôi 24 triệu, bây giờ nôn ra đây, tôi lập tức rời đi…
“Bà đủ rồi!” Chú tư nổi giận gâm lên, bước đến trước mặt thím tư túm tay thím ấy lôi ra ngoài.
“Trương Giác, ông chính là thằng hèn!” Thím tư giãy thoát khỏi tay chú tư, hai tay cào lên mặt chú tư, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Bị người chỉ vào mũi mắng cũng không dám lên tiếng, người ta không coi ông là anh em mà ông còn mặt dày bám theol Lúc trước bà bị mù rồi, sao lại gả cho thằng hèn như ông…”
Chú tư cũng nổi tiếng là sợ vợ trong làng này.
Đối mặt với thím tư điên cuông, chú tư không có sức chống đỡ, trên mặt trên cổ đều bị cào ứa máu.
Thấy lại sắp xảy ra trò cười, bác gái đột nhiên nhổm dậy, thừa dịp người khác không chú ý mà xông lên bên cạnh thím tư, hai tay bóp mạnh lên cổ thím tư.
“Đồ tiện nhân, tao giết mày…”
Mọi người đều sửng sốt vì tình huống bất thình lình này, nhất thời không phục hồi tinh thần.
Bác gái cao to hơn thím tư một chút, tay bóp chặt cổ thím tư như kìm sắt, sắc mặt dữ tợn.
Thím tư ra sức giấy dụa, nhưng không thể tránh thoát, sắc mặt đỏ bừng vì ngộp thở.
Chú tư cách đó gân nhất vội vàng kéo bác gái, nhưng lúc này bác gái đã điên rồi, chú tư kéo kiểu gì cũng không được.
Đúng lúc này, em họ Trương Hán cao to của tôi xông lên, gâm một tiếng: “Buông mẹ tôi rai”
Trương Hán đạp một phát, trúng ngực bác gái.
Bác gái không nhịn được buông lỏng tay ra, bị đá văng hơn một mét, nằm sấp trên mặt đất.
“Mẹ nó, đồ tạp chủng!” Lúc này, bác cả vẫn bình tĩnh đứng ở cửa nhà chính nổi giận, chộp lấy cây xẻng gần đó đập lên đầu Trương Hán.
Bản thân Trương Hán vốn hơi cứng đầu, lại thêm cao to khỏe mạnh, hơn nữa vừa rôi nghẹn cơn tức nên lúc này không né tránh.
Trương Hán giơ tay chịu một phát đánh của bác cả, sau đó cầm lấy cán xẻng, kéo một phát.
Bác cả trở tay không kịp, xẻng bị Trương Hán kéo đi.
“Rầm!” Trương Hán vung xẻng nện lên vai bác cả, bác cả lập tức bị đánh ngồi bệt xuống đất.
Đôi mắt Trương Hán đỏ ngâu, giơ xẻng muốn đánh tiếp, bố tôi và hai chú vội chạy tới can ngăn Trương Hán.
Xẻng trong tay Trương Hán bị cướp đi, nhưng vẻ mặt cậu ta vẫn tràn đầy sát khí.
Chú tư giận dữ mắng Trương Hán, Trương Hán vẫn không phục, không thèm quan tâm tới chú tư, xoay người đỡ thím tư đang ôm cổ ho khan đứng dậy.
Thím tư la hét muốn xông tới chỗ bác gái, nhưng bị chú tư ngăn cản.
“Trương Giác, ông có còn là đàn ông không hả? Vợ ông bị ức hiếp đến mức này mà ông còn không ra tay hả? Có phải muốn tôi chết ông mới cam lòng không?” Thím tư gào khóc, không chịu buông tha.
Sắc mặt chú tư cực kỳ khó coi, vẫn không lên tiếng; mặc cho thím tư cào cấu lên người mình, kéo thím tư rời khỏi nơi này.
Sau khi nhà chú tư rời đi, thím ba nhìn thoáng qua bác cả bác gái, hừ một tiếng rồi kéo hai đứa em họ bên cạnh tôi rời đi.
Bố tôi và chú ba muốn đỡ bác cả với bác gái, nhưng bác cả không cảm kích, đỏ mắt mắng chửi bố tôi và chú ba, ngôn ngữ rất khó nghe, không giống như anh em ruột mà càng giống như kẻ thù không đội trời chung.
Chú ba tức quá, bỏ lại một câu “Đã vậy thì sau này đừng qua lại nữa”, sau đó thở hổn hển rời đi.
Mặc dù mẹ tôi hiên lành, nhưng vừa rồi bị bác gái mắng cũng chịu không nổi.
Lại thêm bác cả đã ra thế này, mặt mẹ tôi tức giận đến trắng bệch, không để ý bố tôi mà kéo tôi rời đi.
Về đến nhà không lâu sau, bố tôi cũng trở về, sắc mặt tối tăm, có vẻ rất tức giận.
Ở nhà mình nên đương nhiên mẹ tôi không hề cố ky, trút hết cơn tức lên đầu bố tôi.
“Tôi không muốn nhiều lời chuyện khác, lúc trước nhà họ cũng mượn nhà chúng ta mười lãm triệu, bữa sau ông đi đòi cho tôi.” Mẹ tôi tức giận nói: “Mấy năm nay nhà chúng ta cũng giúp họ không ít, bây giờ tốt bụng mà không được báo đáp, mắng chửi trước mặt dân làng khó nghe như thế, tôi…
“Được rồi được rồi, sao bà cũng như vợ thằng tư vậy?” Bố tôi phiên lòng nói: “Bà đừng thêm phiền nữa, nếu bà giận quá thì mấy ngày nay cố gắng né tránh anh cả đi.
Chuyện lần này là cú sốc quá lớn đối với hai vợ chồng họ…”
“Vậy thì cũng không thể trách chúng ta!” Mẹ tôi ngắt lời bố tôi, tức giận nói: “Con trai họ chết thì liên quan gì tới chúng ta? Nào là câm dao chém nào là mắng chửi trước mặt cả dân làng, ai mà chịu nổi?”
Bố tôi đen mặt, cũng không lên tiếng, chắc trong lòng ông ấy cũng thâm oán vê chuyện này.
Tôi cẩn thận vê phòng.
Bây giờ bố mẹ tôi đều đang giận, lỡ trút giận lên đầu tôi thì sẽ không tránh được bị đánh một trận.
Chiều hôm đó, nhà bác cả bắt đầu trở nên bận rộn, xem ra là chuẩn bị chôn cất cho anh họ và chị dâu.
Dù sao thời tiết nóng bức, không thể để thi thể quá lâu.
Nhà tôi với hai chú đều không có ai đến dự, chỉ có mấy người họ Trương trong làng tới giúp đỡ.
Thế nên lời đồn nhảm nhí trong làng càng ngày càng nhiều.
Đến chiều tối, một chiếc quan tài được khiêng ra từ nhà bác cả, đi vê phía cuối làng.
Trên ngọn núi sau làng có nghĩa địa, hầu hết người chết trong làng đều được mai táng ở đó.
Không có người cầm cờ ném bồn mở đường đăng trước, cũng không có tiếng nhạc tang ma, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bác cả đỡ bác gái, vừa đi vừa khóc sướt mướt bên cạnh quan tài, cảnh tượng vô cùng xót xa.
Chỉ có một đứa con trai duy nhất, hôm qua vừa tổ chức việc vui xong, hôm nay đã ngăn cách âm dương, có thể thấy hai cụ bị đả kích cỡ nào.
Ngay khi mấy người sắp khiêng quan tài ra khỏi làng thì trước cửa nhà chú tư bỗng đốt pháo.
Tiếng pháo đột ngột khiến mọi người sửng sốt.
Đằng trước khiêng quan tài chôn cất, đằng sau đốt pháo, đây là điêm gở.
Nhưng quá đáng hơn nữa là Trương Hán lại khiêng một cái âm hưởng đặt trước cửa nhà, mở âm lượng đến lớn nhất, tiếng nhạc vui vẻ truyền ra từ trong loa.
“Hôm nay là ngày lành, làm chuyện gì cũng có thể thành…”.