Khi sư diệt tổ ư?
Đây là nói Giang Hàn? Sao có thể như thế đượ!
c Giang Hàn vẫn cho tôi cảm giác ấm áp như anh trai, cũng cung kính với sư phụ.
Nửa năm qua, anh ấy nhắc tới sư phụ lúc nào cũng sùng bái.
Giang Hàn đi theo sư phụ từ nhỏ, trong lòng anh ấy, sư phụ vừa là thầy vừa là cha, nói là người quan trọng nhất của anh ấy cũng không đủ.
Sao anh ấy có thể phản bội sư phụ? Tôi không thể tiếp thụ được chuyện này!
Sư phụ vê phòng mình, đóng kín cửa phòng.
Tôi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu phẫn nộ của sư phụ, còn kèm theo tiếng đập phá đồ đạc, có vẻ rất tức giận.
Tôi lặng lẽ vê phòng Giang Hàn, tim đập thình thịch, đến trước đầu giường của anh ấy, tìm được cục gạch thứ ba từ phía tây.
Tôi gõ thử, cục gạch kia hơi bung ra, tôi dân dần lấy nó ra, bên dưới có một túi nilon, đựng một cuốn nhật ký mỏng.
Tôi vội vàng bỏ nó vào lòng, sau đó đặt cục gạch lại chỗ cũ, vội vàng rời khỏi phòng Giang Hàn.
Ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng Giang Hàn, chuẩn bị về phòng mình thì cửa phòng sư phụ bỗng mở ra.
Đôi mắt ông ấy hơi đỏ lên, nhìn tôi trâm giọng hỏi: “Lúc sư huynh của con rời đi, có giao thứ gì cho con không?”
Tôi không dám nói gì, mặc dù tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu.
Sư phụ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt hung ác đến đáng sợ.
“Sư phụ…” Tôi run rẩy nhìn ông ấy.
Sư phụ khoát tay, thở dài rồi nói: “Không có việc gì, con về phòng đi.”
Nói rồi, ông ấy lập tức vào phòng Giang Hàn, hình như muốn tìm thứ gì.
Tôi cố gắng khống chế nhịp tim của mình.
Sau khi vê phòng, tôi không lập tức xem cuốn nhật ký trong lòng, mà nằm trên giường cố gắng bình phục nội tâm.
Một lát sau, sư phụ mở cửa đi vào, sắc mặt khác hẳn vừa rồi, trở nên dịu hơn.
Ông ấy trò chuyện với tôi mấy câu, hỏi tôi mấy ngày nay cửa hàng áo liệm có chuyện gì đặc biệt xảy ra không? Tôi kể lại chuyện của ông chủ Vương, đồng thời nhắc tới người trong gương.
Nghe xong, sư phụ khẽ cau mày, nhưng không nói gì.
Còn một tỷ hai trăm triệu, tôi chủ động muốn hiếu kính sư phụ, sắc mặt ông ấy càng hiền lành, không nhận lấy.
Sư phụ vỗ nhẹ lên vai tôi, cảm khái nói mấy câu, bảo ông ấy nuôi lớn Giang Hàn vất vả cỡ nào.
Nói đến chỗ xúc động, thậm chí còn rơi nước mắt.
Nếu không có chuyện lúc trước thì có lẽ tôi sẽ ảnh hưởng bởi cảm xúc vừa buồn vừa hận của sư phụ, không chừng còn bất mãn với Giang Hàn.
Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy rất quái dị, cứ như sư phụ đang diễn kịch trước mặt tôi.
Đương nhiên tôi không biểu hiện suy nghĩ này, vẫn hùa theo sư phụ, cũng cố gắng làm cho vành mắt mình đỏ lên.
Thật lâu sau, sư phụ lau nước mắt, chân thành nhìn tôi: “Bây giờ chỉ còn lại hai thây trò chúng ta, vê sau con chính là đệ tử duy nhất của thầy, thây trông cậy vào con dưỡng lão đưa tang cho thầy.
Bắt đầu từ ngày mai, thây sẽ dạy con một vài thứ chủ yếu của môn phái chúng ta.
Thây già rồi, sau này chỉ trông cậy vào con gánh vác, con cũng đừng khiến thầy thất vọng.”
Tôi hơi kích động, nói: “Con nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!”
Sư phụ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi đến chỗ cửa, ông ấy quay lại nhìn tôi, nói: “Sau này con đừng nhắc lại chuyện của Giang Hàn nữa, thây đã khóa cửa phòng cậu ta lại rôi, sau đừng tới phòng cậu ta.”
Tôi âm thâm run lên, nhưng mặt ngoài không biểu lộ, cung kính gật đầu đáp lại.
Sau khi sư phụ đã rời đi, sau lưng tôi đã bị mồ hôi thấm ướt.
May mà lúc ấy tôi phản ứng nhanh, nếu trì hoãn thì sẽ không lấy được thứ mà Giang Hàn để lại.
Những lời sư phụ nói với tôi đầu có vẻ rất chân thành, nhưng tôi lại càng bất an hơn, có phải ông ấy cũng từng nói như vậy với Giang Hàn không? Rốt cuộc Giang Hàn đã làm gì khiến sư phụ giận dữ đến thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi không hỏi sư phụ, dù tôi hỏi thì chắc ông ấy cũng sẽ không nói.
Đến đêm khuya, tôi câm đèn pin, trùm chăn đọc nhật ký của Giang Hàn.
Khi mở ra trang đầu tiên, thấy dòng chữ đầu tiên, tôi ngây ngẩn cả người.
“Sư đệ, khi cậu đọc được cuốn sổ này thì chắc anh đã không còn nữa.”
Chữ viết cứng cáp, đúng là chữ viết của Giang Hàn.
Chỉ câu đầu tiên đã khiến tôi mãi mà không hồi phục tinh thần.
Thật lâu sau, tôi hít thở sâu để bình tĩnh lại, tiếp tục đọc tiếp.
“Anh đã giấu cậu một vài chuyện, chính là chuyện ở thôn làng của cậu.
Vụ việc xảy ra ở ngôi làng đó nửa năm trước không phải là do chị dâu của cậu giở trò, hoặc phải nói không đơn giản chỉ là chị dâu cậu giở trò.
Lần đó, anh không làm tổn thương chị dâu cậu, mà là một người khác ra tay.
Ngôi làng của cậu bị giết hết chắc cũng do kẻ đó.”
“Kẻ đó đã thỏa thuận với chị dâu của cậu, chị dâu của cậu tha mạng cho tôi, không thì khi đó tôi đã chết rồi.”
Trong nhật ký viết rất nhiều, mặc dù không hề nhắc tới “kẻ đó” là ai, nhưng tôi đã đoán được.
Cũng chính vì đoán được nên tôi càng không thể tin vào phỏng đoán này, hoặc là nói không muốn tin.
Là sư phụ ư? Nếu là ông ấy thì mục đích của ông ấy là gì? Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, vành mắt đỏ ửng, trong lòng bi phẫn, còn có rất nhiêu nghi hoặc.
Nếu thật sự là sư phụ thì bố mẹ tôi đã đi đâu? Sư phụ có biết không?
Mặc dù nhật ký của Giang Hàn ghi chép lại một ít, nhưng cũng không đầy đủ.
“Đăng sau nhật ký là phù văn chú pháp chủ chốt của môn phái chúng ta.
Anh đi theo sư phụ hai mươi năm, ông ta chưa từng truyên thụ cho anh.
Anh đã lén lút vào phòng sư phụ, chép lại trong lúc giao thừa.
Cậu hãy cố gắng ghi nhớ học tập.
Trước khi học được thì đừng bao giờ thể hiện trước mặt sư phụ.”
Câu cuối cùng, Giang Hàn viết rất nặng, dường như có thể thấy được tâm trạng của anh ấy khi viết cuốn nhật ký này.
“Sư đệ, thế gian hiểm ác, lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho dù là người bên cạnh cậu cũng không được!”
Lời nói của Giang Hàn dừng lại ở đây.
Lật ra đằng sau thì đều là giải thích về phù văn chú pháp, rất thâm ảo.
Nếu là trước kia thì có lẽ tôi sẽ rất hứng thú với những thứ này, nhưng bây giờ tôi chẳng có tâm trạng đâu mà học tập.
Tôi không biết tâm trạng của mình lúc này là gì.
Bi phẫn, oán hận, còn có chút mờ mịt.
Sư phụ thật sự đúng như Giang Hàn đã nói sao?
Những chuyện được ghi lại trong cuốn nhật ký này có phải là sự thật hay không?.