Vợ Ma Thật Đẹp Án Mạng Đêm Tân Hôn


Trong nhật ký của Giang Hàn không ghi lại lý do anh ấy trở mặt với sự phụ là gì, hoặc là nói tại sao sự phụ lại đối phó với anh ấy.

Bây giờ tôi muốn biết có phải Giang Hàn đã chết thật hay không?
Trong lòng tôi xúc động muốn gõ cửa phòng sư phụ, hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn, tôi sợ, sợ mình sẽ bị sư phụ hành quyết bí mật như Giang Hàn.

Ba ngày trước, Giang Hàn cùng sư phụ ra ngoài, rõ ràng cảm nhận được mình có khả năng không thể trở về nên lúc đó mới lộ ra nụ cười tuyệt vọng thê lương kia.

Ma nữ áo trắng Lục Tâm cố ý tới đây nhắc nhở tôi mau rời khỏi nơi này, cũng không phải là không có mục đích.

Người trong gương gặp được vào hai ngày trước nói chuyện đầy ẩn ý, rõ ràng cũng hơi hiểu biết về sự phụ.
Đêm nay, tôi ngủ thật sự không yên giấc, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến đủ loại cảnh tượng thế lương, có hình ảnh người trong làng tôi trước khi chết, có cảnh tượng Giang Hàn ngã trong vũng máu, còn có rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, hơn nữa đều liên quan tới sự phụ.
Một cuốn nhật ký quấy rầy cuộc sống hiện tại của tôi.

Tôi thậm chí không biết sau này mình nên đối mặt với sự phụ như thế nào.

Tôi không biết chuyện trong nhật ký là thật hay giả, đương nhiên cũng không dám hỏi sư phụ, chỉ có thể nhịn trong lòng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mặt ngoài vẫn bình thường, nhưng trong lòng tôi đã chôn vùi hạt giống, chỉ chờ ngày nảy mầm.

Từ ngày hôm đó, sư phụ bắt đầu dạy tôi cái gọi là phù văn chú pháp chủ chốt.

Mấy thứ mà ông ta dạy đúng là phức tạp hơn Giang Hàn đã dạy, nhưng lại nông cạn hơn nữa thứ mà Giang Hàn viết trong nhật ký.

Giang Hàn đi theo ông ta hai mươi năm, ông ta đều không dạy cho Giang Hàn phù văn chú pháp thực sự, sao có thể dạy cho tôi?
Tôi nghiêm túc học tập, đến tối sẽ lén lút trốn trong chăn nghiên cứu những phù văn chú pháp mà Giang Hàn để lại.

Có một câu trong nhật ký của Giang Hàn mà tôi rất tán đồng, chờ thực lực của tôi bằng với sự phụ thì chắc là lúc chân tướng mọi việc được phơi bày.
way.
Tôi lén lút học tập, bình thường càng cung kính với sự phụ hơn, nhưng che giấu dưới sự cung kính là sự cảnh giác.
Nhà cao vạn trượng được xây trên đất bằng, có sự chỉ bảo của Giang Hàn lúc trước, lại thêm bây giờ sư phụ dạy bảo, tôi dần dần hiểu được những thứ trong nhật ký, càng ngày càng hiểu sâu hơn.
Thoáng chốc, lại là nửa năm trôi qua.

Trong nửa năm qua, tôi rất cung kính với sự phụ, nói gì nghe nấy, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc.

Một đứa trẻ vốn chân thành giản dị lại bị tôi luyện đến mức sắp có thể nhận giải nam chính xuất sắc nhất của Oscar, đây đều là nhờ công của sự phụ.
May mà tôi sắp sửa thoát khỏi cuộc sống cả ngày đóng kịch, sợ bị sư phụ phát hiện suy nghĩ chẩn thật trong lòng.
Tính ra thì cũng là một cơ hội ngẫu nhiên, vẫn là chuyện của ông chủ Vương kia.
Từ lần trước sau khi tôi cứu con gái ông ấy, nửa năm qua ông ấy lại ghé chơi mấy lần, biểu đạt lòng biết ơn, đồng thời rõ ràng là muốn kết giao với sư phụ.

Thường xuyên qua lại, tôi với ông chủ Vương cũng trở nên quen thuộc.

Có lần thừa dịp sư phụ đi vắng, ông ấy như đùa với tôi: “Thầy Trường có bản lĩnh như vậy, ở trong cửa hàng áo liệm thị trấn này thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Cậu còn trẻ, cũng không muốn ở lại nơi này mãi đúng không?”
Tôi chỉ cười chứ không đáp.

Ông ấy nói tiếp: “Nếu thầy Trương không ghét bỏ thì có thể đến công ty tôi, tôi sẽ thu xếp cho cậu, bảo đảm sẽ giúp cậu hài lòng.

Thanh niên thì phải trải đời nhiều.”
Ông chủ Vương nói rất nhiều, ông ấy từng mời sư phụ, nhưng sự phụ không đồng ý.

Sau này nghe sự phụ nói hình như có rất nhiều mối làm ăn của ông ấy xảy ra vấn đề.

Miếng đất mà ông ấy mua được xây chung cư, rất đắt khách, nhưng trong khu nhà đó có một tòa nhà có ma, đang khiến ông chủ Vương đau
đầu.

Ông chủ Vương trả nhiều tiền mời sư phụ ra tay, nhưng lần này sự phụ kiên quyết không chịu ra tay.

Tôi loáng thoáng đoán được nguyên nhân, có lẽ là vì người trong gương lần trước, chắc sư phụ cũng biết lại lịch của người đó nên không muốn trêu vào.

Nhưng đây lại là cơ hội đối với tôi.

Không phải tôi muốn đến công ty của ông chủ Vương làm gì, chẳng qua là muốn thoát khỏi sự phụ mà thôi.

Nửa năm qua, mỗi ngày tôi đều phải đóng kịch trước mặt sư phụ, sợ ông ta phát hiện tôi đã biết bí mật, rất mệt mỏi.
Thế là tôi nói với sự phụ rằng tôi muốn ra ngoài trải đời, không muốn ở lại cửa hàng áo liệm này mãi.

Sư phụ không từ chối ngay mà chỉ thở dài, nói: “Người trẻ tuổi ra ngoài nhiều một chút cũng không sai.

Có phải con muốn cùng ông chủ Vương đến công ty của ông ấy không?”
“Vâng” Tôi gật đầu khẳng định.

Thực tế tôi không định đến công ty của ông chủ Vương.

Chờ đến nội thành, tôi tùy tiện tìm công việc gì cũng được, chủ yếu là không muốn ở đây, không muốn tiếp tục là mặt lá trái với sự phụ.
Sau khi rời khỏi sự khống chế của sư phụ, tôi có thể thoải mái học phù văn chú pháp mà Giang Hàn để lại, không cần cả ngày đề phòng sợ bị sư phụ phát hiện.
Sư phụ nhìn tôi rồi nói: “Con muốn rời đi, thầy cũng không ngăn cản, nhưng con phải đồng ý một điều kiện”
"Thầy nói đi” Tôi gật đầu.

Chỉ cần mau chóng được rời đi, hơn nữa không làm cho sự phụ nghi ngờ, chỉ cần tôi làm được thì sẽ dốc hết sức đối phó.
Du chung cư mới xây của ông chủ Vương có một tòa nhà ma quấy, con đến đó một chuyến” Sư phụ nói: “Nếu có thể xử lý, chứng minh con đã có tư cách xuất sự.


Nếu không thể xử lý thì con vẫn nên thành thật trở về tiếp tục học với thầy đi”
Nghe vậy, khóe mắt của tôi run rẩy, sau đó gật đầu nói: “Vâng.”
Ông chủ Vương mời sư phụ giúp đỡ, sư phụ không muốn đi, rõ ràng là không muốn trêu chọc người trong gương, bây giờ lại kêu tôi đi, muốn tôi biết khó mà lui chứ gì? Nhưng lần này tôi đã hạ quyết tâm, kiên quyết phải rời khỏi này.
Tôi thu dọn chút đồ đạc, chào tạm biệt sự phụ rồi rời khỏi cửa hàng áo liệm, ngồi lên xe buýt vào nội thành.

Trong lòng tôi bỗng dưng lại cảm thấy thoải mái, chủ yếu là vì nửa năm chung sống với sự phụ bị áp lực quá lâu, bây giờ tạm thời thoát khỏi sự khống chế nên thoải mái cũng là bình thường.

Truyện chính ở == TRÙMtruyện .OR G ==
Nửa năm qua, không phải tôi không nghĩ tới chuyện lén lút bỏ trốn.

Nhưng vừa nghĩ vậy, tôi đã lập tức bỏ cuộc.

Rất đơn giản, bởi vì tôi không biết sự phụ có thủ đoạn như thế nào.

Nếu những gì mà Giang Hàn ghi lại trong nhật ký là thật thì chứng minh thủ đoạn của sư phụ chắc chắn rất cao minh, nếu tôi lén bỏ trốn, chắc chắn sư phụ sẽ không tha cho tôi.

Suy cho cùng thì với thủ đoạn hiện tại của mình, tôi vẫn tiếp tục giả vờ đáng thương sẽ tốt hơn, vừa không khiến ông ta nghi ngờ, vừa có thể tạm thời thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Lần này là cơ hội tốt của tôi, tôi phải nắm thật chắc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận