Đứa nhỏ lật một trang sách.
"Không"Cam Viện khẽ gật đầu, nâng bút lên ở ô người giám hộ ký xuống tên của mình.
Nhìn cô ký xong văn kiện, nhân viên đưa Cam Đường về liền lập tức để ly nước trong tay xuống, từ trêи ghế sô pha đứng dậy.
"Vậy tôi về trước, công việc kế tiếp, sẽ có nhân viên chuyên môn liên lạc với các cô, xin cô cố gắng phối hợp.
" Được "Cam Viện cười đứng dậy, tiễn đối phương đến ngoài cửa, nhìn đối phương đi xa dần, lúc này mới trở về ngồi vào bên cạnh con trai đang đọc sách, ôm bả vai Cam Đường" Con trai mẹ thật là lợi hại, nhanh như vậy đã giúp mẹ kím tiền mua nhà mới, xem ra mẹ có thể được nghỉ hưu sớm rồi phải không? "Đứa nhỏ để quyển sách trêи tay xuống, nghiêm túc nhìn cô," Con bây giờ có thể kím tiền, mẹ nếu không muốn làm việc liền có thể từ chức, con nuôi mẹ "Nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, trong lòng Cam Viện liền một mảnh ấm áp, môi hôn lên khuôn mặt của cậu một cái, Cam Viện hít sâu một cái rồi ôm cậu vào lòng.
" Con trai ngoan.
"Bàn tay khẽ xoa xoa mái tóc ngắn mềm của đứa nhỏ, môi Cam Viện khẽ nâng lên.
Vì đứa con trai này, cô từ bỏ rất nhiều thứ, đau khổ rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ chưa từng hối hận.
Sự thật đã chứng minh, cô không có sai, đứa bé này là món quà tốt nhất mà thượng đế tặng cô.
Cho tới bây giờ, cô vẫn tin chắc rằng giữ lại cậu là quyết định chính xác nhất đời này của cô.
" Vì con trai mẹ sắp phải trở thành người mẫu, dĩ nhiên cũng cần phải mua mấy bộ quần áo mới "Cam Viện nhìn đồng hồ đeo tay một cái" Chờ mẹ mấy phút, mẹ làm xong công việc, chúng ta sẽ đi dạo đến trung tâm mua sắm.
Đứng dậy đi tới bàn làm việc, lúc này nhìn thấy chi phiếu phía trêи đó, cô tiện tay đem chi phiếu cầm lên, ánh mắt tùy ý lướt nhanh con số phía trêи, khóe môi liền nhẹ nhàng nâng lên.
"Nói mới nhớ, người phụ trách của công ty này còn thật là thú vị, vậy mà trực tiếp cho con hai triệu.
""Đó là bởi con trai của mẹ đáng giá tiền này" Đứa nhỏ giọng điệu bình thản.
Cam Viện tiện tay đem chi phiếu bỏ vào cặp "Sai rồi, con trai mẹ là bảo vật vô giá"Điện thoại di động trêи bàn reo lên, Cam Viện liếc mắc nhìn dãy số phía trêи nhíu mày lại.
"Tên quỷ đáng ghét này, lại muốn làm gì đây?" Cô đưa tay nhận lấy điện thoại "Alô?""Đến phòng của tôi".
Bên đầu điện thoại kia, thanh âm của người đàn ông dễ nghe mà lại bá đạo.
Ngón tay của Cam Viện siết chặt điện thoại, giọng vẫn duy trì sự ôn hòa.
"Xin hỏi, Hoàng Phủ tiên sinh có chuyện gì vậy?""Quản lý Cam có con trai đúng không?"Tim đột nhiên nhảy lên.
Anh ta sao đột nhiên lại hỏi cái này?Chẳng lẽ, anh ta biết cô là ai, biết Cam Đường là ai sao?Cam Viện nắm chặt ngón tay, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
"Hoàng Phủ tiên sinh hỏi chuyện này làm gì?""Gặp mặt nói chuyện"Sau đó, điện thoại bị cắt đứt.
"Alo, alo?"Trong điện thoại, không còn nghe thấy âm thanh gì.
"Chết tiệt"Chửi nhỏ một tiếng, Cam Viện vòng qua bàn làm việc, xông về cửa, tay định kéo cửa phòng ra liền dừng lại, xoay người nhìn về phá Cam Đường đang nghiêm đọc sách trêи ghế sô pha.
"Tiểu Đường, con.
.
"Đứa nhỏ ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn về phía cô.
"Không có gì" Cam Viện thu lại câu hỏi định hỏi "Ở nơi này chờ mẹ một chút, mẹ sẽ về ngay""Dạ"Đứa nhỏ mặt cúi thấp, tiếp tục đọc sách.
Cắn cắn môi, Cam Viện sải bước đi ra khỏi phòng làm việc, một đường đi tới thang máy, thang máy đi lên, cô ôm cánh tay im lặng suy nghĩ.
Người kia rốt cụộc là làm sao biết được, anh ta muốn nói gì với cô.
.
.